Vì để gom góp linh thạch thượng phẩm, ngoại trừ việc không để lộ ra Kim Giáp Linh Quy, cậu lần nào cũng đều dùng toàn lực ra tay.
"Cha, sao cha không hỏi lí do Tiểu Kim tại sao lại mạnh mẽ như vậy?"
"Không hỏi, đó là việc của ngươi, là bí mật sâu kín nhất của ngươi, cũng đừng nói cho người nhà biết." Từ Thiên đột nhiên nghiêm túc nói.
"Làm gì nghiêm trọng tới mức đó!" Từ Phong xua tay.
"Tiểu Kim được kế thừa Thổ Tức Chi Pháp từ trong huyết mạch, hiện tại nó đã được hoàn thiện, vậy nên con không biết liệu Tiểu Giáp của cha có thể học được loại pháp thuật này không."
"Tổ Tức Chi Pháp trong huyết mạch của Tiểu Kim!" Từ Thiên đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Bình thường, Thổ Tức Chi Pháp rất thông dụng trong các loại linh thú.
Từ Phong đặt con Kim Giáp Linh Quy nhỏ lên bàn.
"Ta đã nói với Tiểu Kim rồi, để Tiểu Kim ở cạnh Tiểu Giáp một thời gian, để bọn chúng học hỏi lẫn nhau."
"Được rồi, học hỏi học hỏi." Từ Thiên có chút kinh ngạc nói.
Từ Phong cưỡi Tiên Hạc rời đi trước ánh mắt phẫn nộ của Tiểu Kim.
Sau khi tiễn con trai rời đi, Từ Thiên từ trong chiếc nhẫn không gian của mình, lấy ra một cây linh chi trăm tuổi, coi như bảo bối mà đưa cho Kim Giáp Linh Quy.
"Cái này là ta thắt lưng buộc bụng mới có được."
Khi nghĩ đến Thổ Tức Chi Pháp mà con trai nói trong lòng ông tràn đầy nhiệt huyết.
Kim Giáp Linh Quy nhìn cây linh chi trăm tuổi trước mặt không có chút hứng thú, quay đầu đi về hướng con Giáp Quy của Từ Thiên ở phía xa.
"Phong Nhi làm sao lại dạy ngươi sống khách khí như vậy, không ăn đồ ăn của người khác?"
Thấy Kim Giáp Linh Quy không chịu ăn, Từ Thiên cũng cất trở lại.
Dục Thú Phong, nhìn 10 con Thiết Vũ Điểu linh tính càng lúc càng cao, Từ Phong suy nghĩ sau khi chúng có thể sử dụng sẽ giao cho gia tộc quan lý.
Gia tộc nhà Từ Phong tính cả những nhánh phụ, tổng cộng có hơn 3.000 người, Từ Phong cũng là một người thuộc nhánh phụ.
"Từ sư huynh, trong khoảng thời gian này, ta mỗi ngày đều mang theo mười con Thiết Vũ Điểu đi dạo qua tất cả các Đại Tiên Thành trong Bích Vân Tiên Vực, bọn chúng mỗi ngày đều rèn luyện rất nhiều." Vị đệ tử ngoại môn nói.
"Được rồi, cảm ơn ngươi đã vất vả, sau này công việc bồi dưỡng Thiết Vũ Điểu sẽ tăng lên 20 viên linh thạch mỗi ngày." Từ Phong nói xong lấy ra mười tám viên linh thạch trung phẩm đưa cho đệ tử ngoại môn kia.
Gần đây cậu không có thời gian chăm sóc Thiết Vũ Điểu nên các đệ tử ngoại môn ở đây đều làm thay cậu.
"Từ sư huynh huynh yên tâm, trong vòng hai năm, ta cam đoan tất cả Thiết Vũ Điểu ở đây đều sẽ tấn cấp lên linh thú." Đệ tử ngoại môn hứa hẹn.
"Được, chỉ cần có thể tấn cấp, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một bao lì xì thật to."
Sau khi vẽ ra một chiếc bánh ngon, Từ Phong lại bay về phía Tiểu Thương Phong.
Trong phòng riêng của quán trà, hai huynh đệ im lặng uống trà, không ai nói lời nào.
"Lúc nãy cha mới gửi tin tức cho ta rồi, chuyện của ngươi cũng nói hết cho ta biết."
"Ca, cảm ơn ngươi!" Từ Minh cảm kích nói.
"Cám ơn cái rắm, đều là huynh đệ." Từ Phong cười mắng.
Cậu biết rất rõ người đệ đệ đã cùng mình lớn lên này, bề ngoài tuy rằng là một thiên tài kiếm đạo, nhưng thực ra trong lòng cậu nó vẫn chỉ là một đứa ngốc nghếch mà thôi.
"Lúc trước ta luôn nỗ lực tu luyện, trở thành đệ tử nội môn, muốn sau này chăm sóc cho đại ca."
“Không ngờ bây giờ người được chăm sóc trước lại là ta.” Giọng điệu Từ Minh có chút bực bội.
"Vẫn chăm sóc được, nếu trở thành đệ tử nội môn, chính là trở thành hạt giống của tiên môn!"
"Gia đình chúng ta còn phải dựa vào ngươi để vươn lên, đừng để chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tâm trạng."
"Những người toàn năng ở Tu Tiên Giới, từ khi sinh ra vốn đã không có chuyện thuận buồm xuôi gió."
"Ngươi cũng vậy, muốn lên được vị trí đó, suy cho cùng ngươi cũng sẽ phải trải qua trắc trở."
“Cả nhà đều đang nhìn ngươi, ngươi không thể đánh mất ý chí tiến thủ của mình.”
Hết bát canh gà này đến bát canh gà khác của Từ Phong được đổ vào trong lòng tiểu đệ.
Nhìn đại ca đang động viên mình, Từ Minh đột nhiên mỉm cười.
"Đại ca, ta muốn ăn đồ ngon."
"Đi thôi, hôm nay đại ca dẫn ngươi tới Bán Nguyệt Lâu ăn Địa Long bồi bổ!"