Bên ngoài một khoảng sân nhỏ gần trụ sở đội tuần tra, Từ Phong gõ cửa.
"Tìm ai? Từ sư huynh đang hồi phục vết thương ~" một giọng nói như chim vàng anh vang lên.
Sau khi cửa được mở ra, Từ Phong liền nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp với vẻ mặt dịu dàng, giống như bước ra từ một bức tranh.
"Thi Di, đó là đại ca của ta, để huynh ấy vào đi." Từ Minh thanh âm có chút kinh ngạc.
"Thì ra là Từ sư huynh, mời vào."
Khuôn mặt vốn có chút lo lắng của Từ Phong bây giờ lộ ra nụ cười hài hòa như gió xuân.
"Không cần khách khí."
Từ Phong ngồi trên ghế trong phòng ngủ và nhìn tiểu đệ mình từ trên xuống dưới.
Một lúc sau, vị nữ tử tính tình dịu dàng pha một bình trà bưng tới, sau đó lui về với khuôn mặt hơi đỏ.
"Vị sư muội đó là sao vậy?" Từ Phong vô cùng hứng thú hỏi.
"Đây là sư muội được đội tuần tra phái tới chăm sóc cho ta, đại ca, ngươi đừng nghĩ nhiều."
“Là huynh đệ một nhà, vừa mới gặp mặt không phải ngươi nên hỏi ta bị thương có nặng không à?” Từ Minh ngữ khí có chút buồn bực.
"Chỉ là một chút nội thương mà thôi, không nghiêm trọng." Từ Phong nói xong lấy ra một bình nội linh đan có giá 5 viên linh thạch thượng phẩm đặt lên bàn.
"Được rồi, bây giờ ta mới hỏi tới việc chính đây, là ai đả thương ngươi, ngươi có dùng chiếc ngọc phù phòng ngự kia không?"
Vẻ mặt Từ Phong trở nên nghiêm túc, trong mắt có chút sát ý.
“Chính là nhờ óc ngọc phù của đại ca mà ta mới thoát chết.”
"Người đánh ta bị thương là Bá Thiên Vân, một kiếm khách khá hiếm gặp."
“Chỉ với một nhát kiếm, hắn đã chém bay kiếm trận của ta, ngọc phù phòng ngự cũng bị phá hủy.
"Rất mạnh, đại ca, tốt nhất không nên đối đầu trực diện với hắn."
Những ngày này, chỉ cần nhắm mắt lại Từ Mình liền nhìn thấy nhát kiếm đó.
Nhát kiếm đó không chỉ chém vào cơ thể mà còn đâm vào tim hắn.
"Hiểu rồi, ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt."
Lúc này, vị nữ tử dịu dàng kia lại gõ cửa, bưng một đĩa linh quả bước vào.
"Vị sư muội này ta có thể xưng hô với ngươi thế nào? Ta tên Từ Phong, đại ca của Từ Minh." Từ Phong chào hỏi.
"Từ sư huynh, ngươi không cần giữ lễ, ta tên Lục Thi Di." Trên khuôn mặt trắng nõn của Lục Thi Di có chút phiếm hồng.
"Khoảng thời gian này phải chăm sóc cho tiểu đệ của ta, đã làm phiền cô nhiều rồi."
"Việc nên làm thôi, Từ Minh sư huynh mang lại vinh quang cho ngoại môn, được chăm sóc hắn là vinh hạnh của ta."
Lúc nói chuyện , trong mắt Lục Thi Di tràn đầy ngưỡng mộ.
Nói chuyện một hồi, Từ Phong rời đi, để lại trên bàn một túi nhỏ bên trong đựng một ít linh thạch thượng phẩm.
Ba ngày sau, tại một tiểu viện ở Tiên Thành Khoáng Mạch.
"Tin tức nghe ngóng được rồi, Bá Thiên Vân hiện tại đang ở mỏ số 48."
Một màn sáng xuất hiện trước mặt năm người, phía trên là sơ đồ của một mỏ linh khoáng lớn.
Tại mỏ linh khoáng lớn này có tổng cộng 146 mỏ nhỏ, trong đó có 38 mỏ đã bị Huyền Âm Giáo chiếm giữ.
Nhìn vào khu mỏ được đánh dấu biểu tượng Huyền Âm Môn trên bức màn, sắc mặt của mọi người đều có chút khó coi.
“Theo như chiều hướng chiếm đóng của chúng, mục tiêu tiếp theo chắc chắn sẽ là những mỏ lân cận.”
Lý Thiên Luyện vừa nói, vừa nhấn mạnh vài mỏ.
“Những mỏ này hiện tại đều có sự hỗ trợ của đội tuần tra, lực lượng bảo vệ mạnh nhất chắc chắn là mỏ số 97.”
"Nếu muốn chiếm giữ được mỏ này, Bá Thiên Vân nhất định sẽ tự mình ra tay, hơn nữa hắn rất nhanh sẽ tới.”
"Cho nên, kế hoạch của chúng ta, trước tiên là để Vạn sư muội đi qua trước tạo pháp trận dịch chuyển, những người khác sẽ lặng lẽ qua sau."
"Đến lúc đó, khi Bá Thiên Vân mang một đội tới đây, chúng ta liền nhanh chóng ra tay!"
“Theo tin tức tình báo, bên cạnh hắn còn có mười đệ tử ngoại môn Huyền Âm Môn, đều có tên trong danh sách, có sức chiến đấu rất phi thường.”
“Cho nên chúng ta cần phối hợp với đội tuần tra trong mỏ để bắt giữ chúng trước.”
“Còn lại, ta, Hồng Vũ và Phi Hồng sẽ xử lý.”