Trước đây, tất cả mọi người của Phá Nhạc Kiếm Tông, còn có Sở Cửu Ý và những người ngoài biên chế như bọn họ, đều lần lượt lấy hết tiền tích góp ra để đặt cược cho mình, kết quả là thắng lớn.
Nhà cái khổ không nói nên lời, vội vàng sửa lại tỷ lệ cược của Phá Nhạc Kiếm Tông, Phá Nhạc Kiếm Tông vốn luôn đứng cuối bảng, vậy mà lại tăng vọt, thẳng tiến đến gần Thái Sơ Kiếm Tông.
Ban đầu, chưởng môn Thái Sơ Kiếm Tông Trình Tịch Bạch cũng không coi Phá Nhạc Kiếm Tông ra gì, nhưng sau khi xem trận đấu võ đài đó, ông ta lập tức nhận ra rằng, có lẽ bọn họ chính là đối thủ lớn nhất cản trở ông ta giành lại ngôi vị quán quân.
Ông ta gọi Mạnh Thiếu Uyên đến, hỏi: "Ngươi không phải đã đến Thẩm gia rồi sao? Chuyện Yến Phi khỏi bệnh, sao ngươi không nói với ta?"
Mạnh Thiếu Uyên vẻ mặt hoảng hốt, không nghe thấy lời ông ta nói.
Từ sau trận đấu võ đài hôm đó, đột nhiên hắn cảm thấy có một cổ tử truyền đến tín hiệu nguy hiểm, liền lập tức điều khiển nó tự bạo, mấy ngày sau, hắn trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, vẫn luôn điều tra xem rốt cuộc là cổ tử nào có vấn đề.
Mặc dù đến giờ vẫn chưa điều tra ra vấn đề nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy giọng nói hơi không vui của Trình Tịch Bạch: "Thiếu Uyên!"
Hắn vội vàng hoàn hồn: "Sư bá, sao vậy?"
Trình Tịch Bạch cau mày hỏi: "Mấy ngày nay ngươi rốt cuộc làm sao vậy, cứ như mất hồn mất vía."
Mạnh Thiếu Uyên miễn cưỡng cười nói: "Sư bá lo lắng rồi, ta không sao."
Trình Tịch Bạch giọng nặng nề hơn: "Thiếu Uyên, ta biết ngươi vẫn luôn muốn phát dương quang đại Thương Huyền Kiếm Tông, nhưng cũng không cần quá lo lắng thế đâu."
Mạnh Thiếu Uyên mơ hồ nói: "Đa tạ sư bá, ta hiểu."
Trình Tịch Bạch thấy trạng thái của hắn tốt hơn một chút mới tiếp tục hỏi: "Ngươi biết Yến Phi bị thương thế nào mà khỏi không? Vị y tu họ Thẩm kia là thế nào?"
"Ta mơ hồ biết một chút." Mạnh Thiếu Uyên nói: "Hình như là cháu gái của Thẩm Túy An."
Trình Tịch Bạch: "Thẩm gia?"
"Theo ta được biết, Thẩm gia bọn họ chưa từng xuất hiện y tu nào, đứa cháu gái này của hắn từ đâu chui ra?"
Mạnh Thiếu Uyên lắc đầu, Thẩm Túy An làm công tác bảo mật rất tốt, manh mối hắn điều tra được cũng rất hạn chế.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Lúc ta đến cửa, hình như đã gặp ái đồ của sư bá."
Trình Tịch Bạch sửng sốt: "Phó Sinh Hàn?"
Mạnh Thiếu Uyên gật đầu: "Không sai."
Sắc mặt Trình Tịch Bạch trâm xuống: "Được, ta biết rồi."
Sau khi Mạnh Thiếu Uyên đi, ông ta lập tức cho người gọi Phó Sinh Hàn đến. Phó Sinh Hàn vào phòng, cung kính hành lễ với Trình Tịch Bạch: "Sư phụ."
Trình Tịch Bạch trực tiếp quát: "Ngươi có biết mình sai không!"
Phó Sinh Hàn dừng lại một chút, chậm rãi nói: "Đệ tử không biết."
Trình Tịch Bạch cười lạnh: "Gần đây không thấy bóng dáng ngươi đâu, ngươi không đến võ đài thì thôi, còn có người nhìn thấy ngươi qua lại với bọn Thẩm Túy An, ngươi còn nói ngươi không biết?"
Phó Sinh Hàn sắc mặt không đổi: "Đệ tử vẫn luôn chuyên tâm chuẩn bị cho đại tỉ võ tông môn, mài giũa kiếm ý, không dám lơ là chút nào, cũng chưa từng qua lại với người khác, có lẽ là sư đệ nào đó nhìn nhầm."
Trình Tịch Bạch cau mày nhìn hắn: "Thật sao?”
"Thật."
Trình Tịch Bạch cười lạnh: "Nhưng chưởng môn Thương Huyền Kiếm Tông Mạnh nói từng thấy ngươi xuất hiện ở Thẩm gia, còn quan hệ thân thiết với người Thẩm gia, sao ngươi không nói với vi sư?"