Thẩm Dao Chu không ngờ lần đầu tiên đã có thể bắt được kiếm khí, chỉ tiếc một luồng linh lực mênh m.ô.n.g ập đến, trực tiếp nuốt chứng linh lực của Thẩm Dao Chu, thậm chí còn giống như bão tố hút lấy linh lực trong cơ thể nàng.
May mà Thẩm Dao Chu kịp thời rút lui linh lực, như vậy mới không bị thương, nhưng một luồng kiếm khí đã nhân cơ hội trốn mất.
Phó Sinh Hàn nhận ra điều gì đó: "Không sao chứ?"
"Không sao."
Thẩm Dao Chu dùng sức bóp ngón tay.
Trên thực tế, đây hẳn là lần đầu tiên nàng thực sự phẫu thuật cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nàng tưởng rằng mình đã cân nhắc đến mọi thứ, nhưng ngoài việc không nhìn thấy, còn có rất nhiều vấn đề khác, nếu nói linh lực trong cơ thể tu sĩ Kim Đan kỳ là hồ nước thì linh lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ chính là biển cả.
Hơn nữa Lạc Tiên bị thương, linh lực trong cơ thể đang trong tình trạng hỗn loạn, tương đương với một trận sóng thần, trong đó muốn bảo toàn tính mạng đã rất khó khăn, huống chi Thẩm Dao Chu còn phải bắt một con cá mập trong cơn sóng thần.
Tuy nhiên Thẩm Dao Chu không vì thế mà từ bỏ.
Ngược lại, vì lân đầu tiên đã bắt được kiếm khí nên nàng tự tin hơn rất nhiều.
Nàng bình ổn lại linh lực trong đan điền, nói với Phó Sinh Hàn: "Tiếp tục đi" Phó Sinh Hàn nhìn nàng, không nói gì mà theo lời nàng tiếp tục tìm kiếm. Lần thứ hai, Thẩm Dao Chu chậm một chút, không bắt được kiếm khí. "Tiếp tục!"
"Tiếp tục!"...
Trán Thẩm Dao Chu lấm tấm mồ hôi, nàng vô thức nói: " Thân Khương, lau mồ hôi cho ta."
Nhưng nàng lập tức phản ứng lại, Thân Khương không có ở đây.
Ngay lúc này, một bàn tay thon dài cầm khăn nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán nàng, nàng ngẩng đầu lên ngây người, đối diện với khuôn mặt tập trung của Phó Sinh Hàn.
Hắn giống như đang đối xử với một bảo vật vô cùng mỏng manh, không nỡ dùng một chút lực nào, hoàn toàn khác với kiếm ý sắc bén của hắn.
Thấy Thẩm Dao Chu dừng lại, hắn dừng tay lau mồ hôi, hỏi: "Tiếp tục chứ?"
Thẩm Dao Chu hoàn hồn: "Tiếp tục."
Phó Sinh Hàn thu tay lại, hắn không hỏi Thẩm Dao Chu có muốn nghỉ ngơi không, có thể kiên trì được không, bởi vì hắn biết, Thẩm Dao Chu đối với việc cứu người, giống như hắn đối với kiếm, hắn không cần đoán cũng biết nàng sẽ lựa chọn như thế nào.
Cứ như vậy, lần này đến lần khác thử nghiệm.
Thẩm Dao Chu liên tục bị tiêu hao linh lực, rồi lại liên tục hồi phục, mỗi lần đều có một chút linh lực tiến vào đan điền của nàng.
Trước đây khi điên cuồng phẫu thuật, tu vi của Thẩm Dao Chu đã tăng lên chậm rãi, tiến vào giai đoạn Trúc Cơ đại viên mãn, mà giờ đây đã đến một điểm tới hạn.
Trên bầu trời phía trên phòng phẫu thuật, bắt đầu chậm rãi tụ tập mây đen.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, không ít người đang nôn nóng chờ đợi, bỗng nhiên cảm thấy trời tối sâm lại.
Họ ngẩng đầu lên nhìn thì kinh ngạc.
Cố Ung nhìn bầu trời, há hốc mồm: "Đây... Đây là kiếp vân?!"
Thẩm Túy An và Yến Phi đều nhíu mày, cả hai đầu đã nghĩ đến là ai đã dẫn đến kiếp vân.
Thẩm Túy An trực tiếp nói: "Đây là lôi kiếp Kim Đan kỳ, thời gian tấn thăng của Dao Chu quá ngắn, lôi kiếp này quá nguy hiểm, nàng phải lập tức ngừng phẫu thuật, toàn tâm chuẩn bị đối phó với lôi kiếp mới được."
Theo kinh nghiệm trước đây, lôi kiếp Kim Đan kỳ sẽ ta luyện thân thể tu sĩ, thiên phú của tu sĩ càng mạnh, tốc độ tu luyện càng nhanh thì số lượng đạo lôi kiếp này càng nhiều.