Lần đầu tiên ta gặp chàng là ở bên ngoài thành, chúng ta bị yêu ma vây khốn, đội vệ của ta gần như hy sinh toàn bộ, lúc ta tưởng mình sắp c.h.ế.t thì chàng từ trên trời giáng xuống cứu ta, rõ ràng tu vi của chàng cũng không cao, kiếm pháp cũng bình thường nhưng khí thế trên người lại rất đáng sợ. Lúc đó ta đã biết, chàng là đại anh hùng của ta."
"Sau đó, Vân Trạch Châu bị thất thủ, yêu ma hoành hành, chính chàng là người dẫn đầu, từng chút một đánh đuổi yêu ma ra khỏi Vân Trạch Châu, chàng không chỉ là anh hùng của ta mà còn là anh hùng của thiên hạ chúng sinh. Nếu không có Vân lang, toàn bộ Vân Trạch Châu sẽ rơi vào cảnh m.á.u chảy thành sông, dân chúng lầm than."
Ánh mắt nàng ta tràn đầy tình yêu, Thẩm Dao Chu cũng không khỏi cảm động.
Trong nháy mắt, có một luồng linh quang nhanh chóng vụt qua trong đầu nàng, nhưng ngay khi nàng muốn nắm bắt thì trong rừng hạnh đột nhiên truyền đến tiếng va chạm giữa kim khí.
Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện kiếm của Phó Sinh Hàn va chạm với cành hoa trong tay Vân Chiếu Ly, nhưng hắn lại bị đánh bay trực tiếp, lưng đập mạnh vào một cây hạnh, cánh hoa bay đầy trời rơi xuống người Phó Sinh Hàn.
Hắn phun ra một ngụm máu, nhuộm những cánh hoa trắng thành màu đỏ tươi trong nháy mắt.
Vân Chiếu Ly nói: "Đây chính là kiếm tâm của ngươi sao! Quá yếu!"
Thẩm Dao Chu không khỏi đứng dậy, lo lắng nói: "Vết thương của Phó Sinh Hàn vẫn chưa lành!"
Nhưng Ân Vấn lại kéo nàng lại: "Đừng vội, đợi thêm chút nữa."
Vì vậy, Thẩm Dao Chu nhìn Phó Sinh Hàn bị Vân Chiếu Ly đánh ngã hết lần này đến lần khác, rồi lại đứng lên hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, vẫn là Vân Chiếu Ly hô dừng, Phó Sinh Hàn mới quỳ xuống đất đầy máu.
Thẩm Dao Chu vội vàng chạy tới, muốn đỡ hắn nhưng trên người hắn toàn là vết thương, không có một chỗ nào lành lặn, nàng không biết nên đỡ chỗ nào, vẫn là Phó Sinh Hàn tự mình đứng dậy: "Ta không sao."
Thẩm Dao Chu bất lực nói: "Cho dù ngươi là người trời sinh Kiếm Cốt cũng không nên hành hạ bản thân như vậy."
Phó Sinh Hàn sửng sốt.
Câu nói này thực ra Diệp Quy Viên cũng đã từng nói, lúc đó hắn không có cảm giác gì, nhưng không biết vì sao khi được Thẩm Dao Chu nói ra, ý nghĩa của câu nói này lại trở nên khác biệt.
Vì Phó Sinh Hàn không thể uống đan dược, Thẩm Dao Chu nghĩ mãi, chỉ có thể dùng khăn tay mang theo người thấm nước giúp hắn lau sạch vết máu.
Má Phó Sinh Hàn hơi đỏ, nhỏ giọng giải thích: "Ta không sao, những vết thương này ta dưỡng một chút là khỏi, Vân tiên sinh nói đây là con đường mà kiếm tu phải trải qua, lúc trước hắn cũng đã trải qua như vậy."
Động tác lau chùi của Thẩm Dao Chu đột nhiên khựng lại: "Ngươi vừa rồi... nói gì?" Phó Sinh Hàn sửng sốt một chút: "Ta nói vết thương này ta dưỡng một chút là khỏi..."
Hắn sợ Thẩm Dao Chu không tin, còn bổ sung thêm một câu: "Thật đấy, từ khi vào bí cảnh Lan Nhân, tốc độ lành vết thương của ta còn nhanh hơn trước một chút."
Thẩm Dao Chu lúc này đầu óc rối bời, căn bản không để tâm đến những lời này, lắc đầu nói: "Không phải, câu sau đó."
Phó Sinh Hàn: "Vân tiên sinh nói, đây là con đường mà kiếm tu phải trải qua, lúc trước hắn cũng đã trải qua như vậy..."
Thẩm Dao Chu: "Đúng, chính là câu này!"
Trong nháy mắt, nàng đã hiểu ra tất cả.
Ân Vấn nói Vân Chiếu Ly không phải người trời sinh Kiếm Cốt, thiên phú của hắn bình thường, đi đến ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào bản thân, nhưng theo cách luyện tập của hắn, chắc chắn sẽ toàn thân là thương tích.