Thẩm Dao Chu sửng sốt, hôn mê bất tỉnh, linh lực trong cơ thể yếu ớt, chẳng phải đây chính là triệu chứng của Hạ Tông Minh và Mộ Thiên Hồ sao?
Rất nhanh, lại có một đệ tử chạy đến nói đội người kia cũng phát hạc giấy cầu cứu, nói bọn họ cũng bị tập kích, cũng có không ít đệ tử bị thương, thậm chí còn có không ít đệ tử bị bắt đi.
Hai bên đồng thời bị tập kích, hoặc là bọn họ chia quân, hoặc là chỉ có thể từ bỏ một bên.
Sở chưởng môn rất nhanh đã đưa ra quyết định: "Chúng ta chia quân làm hai đường, trước tiên cứu người, sau đó tính tiếp."
Trưởng lão Thái Sơ Kiếm Tông vẫn luôn không nói gì lại từ chối: "Đối phương rõ ràng là muốn ép chúng ta chia quân, chia quân rồi bị hắn đánh bại từng người thì phải làm sao? Hơn nữa chuyến đi này vốn là để báo thù cho chưởng môn của chúng ta, là chuyện của Ngũ Đại Kiếm Tông, muốn cứu cũng được, cứu Bách Luyện Kiếm Tông trước, còn đội kia, vốn là vì chiếm tiện nghi mới đi theo, xảy ra chuyện gì đương nhiên phải do bọn họ tự gánh chịu!"
Sở chưởng môn đương nhiên không muốn m.á.u lạnh như ông ta, vì vậy trọng trách quyết định cuối cùng đã đặt lên vai Phá Nhạc Kiếm Tông.
Lần này người của Phá Nhạc Kiếm Tông đến đều là những tiểu bối như Thẩm Túy An, bình thường cũng không dễ dàng tham gia loại tranh luận này, nhưng dù sao Phá Nhạc Kiếm Tông cũng là người đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Tông, nếu bọn họ đã đưa ra quyết định, bất kể là môn phái nào cũng chỉ có thể nghe theo. Thẩm Túy An sau khi bàn bạc với Yến Phi và những người khác, nói: "Chúng ta quyết định làm theo cách của Sở chưởng môn, mặc dù bọn họ không phải người Kiếm Tông của chúng ta, nhưng dù sao cũng cùng xuất thân từ Vân Trạch Châu, hơn nữa ta đoán không sai thì Hứa Tinh Dạ phái người cướp những đệ tử này đi nhất định là có âm mưu, chúng ta muốn đối phó với hắn, không thể để cho âm mưu của hắn đắc ý, đây vừa là để cứu người, cũng là vì chính chúng ta."
Lời hắn đã nói đến mức này, người Thái Sơ Kiếm Tông cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Tiếp theo là chia đội.
Vì lo lắng chia không đều nên dứt khoát chia các tu sĩ của ba môn phái ra thành hai đội.
Mà trong số đó, Thẩm Dao Chu trở thành người được tranh giành nhất, mặc dù nàng không có khả năng chiến đấu gì nhưng với tư cách là y tu, trong thời điểm này đã đủ có trọng lượng rồi.
Thẩm Dao Chu cũng phải tham gia rút thăm, Phó Sinh Hàn đứng sau nàng, hai người đồng thời rút thăm trong tay nhưng lại là hai chữ hoàn toàn khác nhau, bị chia vào hai đội riêng biệt.
Sắc mặt Phó Sinh Hàn hơi tối đi, tuy nhiên lại quay người đi đến phòng của Mộ Thiên Hồ.
Mộ Thiên Hồ đương nhiên cũng phải đi theo, mặc dù đi cứu người mà còn mang theo một gánh nặng không thích hợp, nhưng ở lại đây cũng không phải lựa chọn đúng đắn.
Gặp Phó Sinh Hàn, Mộ Thiên Hồ sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: "Lần này thật sự không phải ta!" "Ta biết." Phó Sinh Hàn nói, nếu như trước đây Mộ Thiên Hồ g.i.ế.c người là để xác nhận hắn có mất trí nhớ hay không, thì lân này hắn ta thực sự không cần phải làm loại chuyện này.
Mộ Thiên Hồ: "Vậy ngươi đến tìm ta làm gì?"
Phó Sinh Hàn: "Ta biết ngươi còn không ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng, hơn nữa không ai quen thuộc Trường Yển Châu hơn ngươi, ta muốn ngươi bảo vệ tốt Thẩm Dao Chu."