Tiền Hổ có chút không hiểu: "Thẩm y tu, những người này đều bị Linh Xu khống chế như nhau, trực tiếp làm phẫu thuật là được rồi, sao cứ phải kiểm tra vậy?"
Thẩm Dao Chu nghiêm túc nói: "Mặc dù nhìn bề ngoài bọn họ đều giống nhau, nhưng ai biết được có trường hợp ngoại lệ hay không, kiểm tra cẩn thận là có trách nhiệm với bọn họ, cũng là có trách nhiệm với chính ngươi."
Tiền Hổ nghe có vẻ hiểu mà không hiểu.
Thẩm Dao Chu lại nhấn mạnh: "Nếu gặp phải bệnh nhân có tình huống đặc biệt, ngươi nhất định không được tự ý động vào phẫu thuật, phải báo cho ta biết."
Tiền Hổ vội vàng gật đầu: "Biết rồi!"
Tiền Hổ vẫn luôn nghe lời, cho nên Thẩm Dao Chu cũng khá yên tâm về hắn.
Hai người cứ như vậy tiếp tục làm phẫu thuật, bệnh nhân được chữa khỏi ngày càng nhiều nhưng trong lòng Thẩm Dao Chu lại càng ngày càng bất an, cho đến khi Tiền Hổ đột nhiên tìm nàng: "Thẩm y tu, ở đây có một người không ổn rồi!"
Thẩm Dao Chu vội vàng chạy đến, đó là một tu sĩ trông rất bình thường, trước n.g.ự.c hắn dán tên môn phái do Mộ Thiên Hồ viết, Thẩm Dao Chu dùng tia X quét qua một lượt nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, hắn trông cũng giống như những tu sĩ bị khống chế khác.
Tiền Hổ gãi đầu: "Linh lực của hắn có chút kỳ lạ."
Thẩm Dao Chu dùng linh lực thăm dò vào trong cơ thể hắn, lúc này mới hiểu được ý của Tiền Hổ.
Nói chung, linh lực và thần hồn của tu sĩ là đồng nguyên, cho nên khi bọn họ cố gắng dẫn dắt linh lực đến gần thần phủ, ngược lại sẽ giống như hai cực của nam châm đẩy nhau ra.
Nhưng thần phủ của tu sĩ này lại không có phản ứng gì với linh lực của hắn, điều này chỉ có thể chứng minh một vấn đề, đó là thần hồn của hắn... đã không còn nữa.
Cho dù Thẩm Dao Chu có thể giải nút thắt linh lực của thần phủ cũng vô dụng, người này đã không còn thần hồn, chỉ là một cái xác rỗng.
Thẩm Dao Chu rút linh lực ra, im lặng không nói.
Tiền Hổ cẩn thận nhìn sắc mặt nàng: "Thẩm y tu, sao vậy?”
Thẩm Dao Chu nắm chặt góc áo, không biết nên giải thích thế nào.
Não c.h.ế.t và tim c.h.ế.t vốn là những tiêu chuẩn tử vong khó xác định nhất, huống chỉ là ở tu tiên giới.
Hắn rõ ràng vẫn còn thở và tim đập, có dấu hiệu sự sống, thậm chí hắn còn có thể vận dụng linh lực, nhìn bê ngoài, hắn chính là một người sống sờ SỜ.
Là một bác sĩ, nàng làm sao có thể nói ra câu "Hắn đã chết".
Thẩm Dao Chu đến giờ vẫn còn nhớ Hứa Tinh Dạ đã nói, hắn muốn tạo ra Linh Xu có thể khiến tu sĩ bị khống chế, đồng thời còn chủ động tu luyện và thăng cấp, cho nên hắn chỉ dùng nút thắt linh lực khóa chặt thân hồn của tu Sĩ.
Lúc đó, hắn vẫn có thể được coi là một nhà khoa học điên.
Nhưng giờ đây hắn đã trở thành một kẻ điên hoàn toàn, một tên súc sinhI Nếu không thể ngăn cản hắn, cho dù cuối cùng bọn họ có thắng cũng là thắng thảm, những tu sĩ này chỉ còn lại một bộ da bọc xương.
Quan trọng hơn, đây là tổn thương không thể phục hồi, đối với những tu sĩ vẫn chưa bị khống chế, đây cũng là một mối đe dọa lớn.
Vì vậy, Thẩm Dao Chu phải nghĩ cách để những tu sĩ chưa bị khống chế có khả năng miễn dịch với Linh Xu.
Thẩm Dao Chu đi ra khỏi bí cảnh, kể lại phát hiện của mình cho Thẩm Túy An, Sở chưởng môn và những người khác, mọi người nghe xong đều im lặng.