Phó Sinh Hàn đột nhiên mở mắt, đáy mắt lóe lên một tia đỏ.
Thần thức của hắn cùng sương mù đen quấn lấy nhau, muốn đè chúng xuống, nhưng không ngờ trong lúc đôi bên quấn lấy nhau, thần phủ lại mở ra một khe hở, mà linh lực của Thẩm Dao Chu vẫn đang đấu tranh với kết ấn cuối cùng, bất cẩn bị hút vào.
Nàng đột nhiên mở mắt nhưng phát hiện mình đang ở trong một nhà tù, đơn sơ mà nghiêm ngặt, bốn phía đều là tường, một bức tường có một cánh cửa bị khóa chặt, có thể nhìn thấy đối diện và bên cạnh cũng là những nhà tù như vậy, còn một bức tường khác chỉ có một cửa sổ nhỏ không bằng đầu người, miễn cưỡng có thể nhìn thấy màu trời.
Trên mặt đất trải một ít cỏ khô, một đứa trẻ gầy gò nằm co ro ở góc, chỉ có cơ thể hơi nhấp nhô chứng tỏ nó vẫn còn sống.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, một tu sĩ bưng một chậu bánh bao đi tới, ném vào mỗi phòng một cái, đứa trẻ vốn nằm trên mặt đất lập tức nhảy dựng lên, đón lấy bánh bao trước khi nó rơi xuống đất.
Tu sĩ kia cười khẩy: "Chỉ là một hạt giống được thuần hóa, vậy mà còn bày đặt sạch sẽ?"
Thẩm Dao Chu nhíu mày, lên tiếng nói: "Hắn là người!"
Nhưng không ai nghe thấy lời nàng nói, đứa trẻ hoàn toàn không nhận ra sự chế giêu của tu sĩ, nâng bánh bao lên từ từ ăn.
Thẩm Dao Chu đi vòng ra trước mặt nó, tuy còn nhỏ tuổi, lại gây yếu và bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp, đôi mắt cực kỳ lãnh đạm đó, cùng nốt ruồi lệ đỏ thắm dưới mắt, gân như có thể khiến Thẩm Dao Chu xác định được thân phận của nó.
—— Phó Sinh Hàn.
Hóa ra nàng đang ở trong ký ức của Phó Sinh Hàn, đây chính là vườn ươm giam giữ hắn năm xưa sao?
Thẩm Dao Chu bay ra ngoài, nhân lúc không ai phát hiện xem xét toàn bộ vườn ươm, khi quay lại, tâm trạng trở nên vô cùng nặng nề.
Nơi này có rất nhiều phòng giam, mỗi phòng đều giam giữ những đứa trẻ giống như Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, ngoài một chiếc bánh bao và một bát nước mỗi ngày, không có gì cả, nếu có đứa trẻ nào khóc lóc vì đói, sẽ bị tu sĩ canh giữ lôi ra đánh một trận, lâu dân cũng không còn ai dám khóc nữa.
Vì vậy, trước đó Thẩm Dao Chu nhìn thấy Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi nằm trên cỏ khô, không phải là bị bệnh hay thế nào, mà là vì ăn không no nên không có sức lực, phải nằm trên cỏ để giữ sức.
Thẩm Dao Chu trước đây đã từng nghe nói về vườn ươm, nhưng phát hiện ra rằng thực tế còn khủng khiếp hơn những gì nàng tưởng tượng.
Nàng trở lại phòng giam của Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, nhìn hắn ăn xong rồi lại nằm xuống, trong lòng rất khó chịu, nàng muốn cứu hắn nhưng cũng biết rằng đây chỉ là ký ức của hắn, đây là chuyện đã xảy ra từ lâu, nàng không thể làm gì được.
Vì vậy, nàng chỉ có thể ngồi bên cạnh Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Nhưng Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên.
Đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía Thẩm Dao Chu, sắc bén và lạnh lùng.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Dao Chu là hắn đã phát hiện ra mình. Nhưng rất nhanh, Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi lại cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, không nói một lời.
Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng thực sự bị dọa sợ, nhưng nghĩ lại cũng biết đây chỉ là ký ức của Phó Sinh Hàn, bây giờ nàng chỉ là một người ngoài cuộc, làm sao hắn có thể phát hiện ra mình được?