Hắn nghe thấy một tu sĩ trong số đó nói: "Đây là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhốt riêng một phòng đi!"
Một tu sĩ khác lười biếng nói: "Ngươi còn tưởng là trước đây sao, bây giờ Kim Đan kỳ không đáng giá mấy rồi, căn phòng trong cùng kia đang trống, ném vào đó đi!"
Phó Sinh Hàn không thể mở mắt, cũng không thể thả thần thức ra quan sát xung quanh, chỉ cảm thấy mình bị đưa vào một hành lang dài, hai bên dường như đều là những căn phòng giống như ngục giam.
Phó Sinh Hàn đột nhiên hiểu ra mình đã đến nơi nào.
—~ Là vườn ươm.
Hơn nữa theo lời bọn họ nói, nơi này đã được dùng để giam giữ tu sĩ Kim Đan kỳ từ rất lâu rồi, hắn nhớ Thẩm Dao Chu đã nói với hắn, lúc trước bọn họ đến Trường Yển Châu là vì Thẩm Túy An bị Thiên Hải Phái bắt, mà Thiên Hải Phái bắt người chính là để dùng bọn họ đổi hạt giống với Thiên Vấn Các.
Hai người kia ném Phó Sinh Hàn xuống đất rồi quay người rời đi.
Đợi đến khi bọn họ hoàn toàn rời đi, Phó Sinh Hàn mới mở mắt.
Mọi thứ trước mắt rõ ràng nói cho hắn biết, đây chính là một vườn ươm, hơn nữa mỗi phòng giam đều nhốt đầy người, Phó Sinh Hàn nhìn sang mấy phòng đối diện, những người kia vẫn còn hôn mê nhưng nhìn trang phục thì giống như người Trường Yển Châu.
Túi trữ vật trên người hắn đã bị mấy tu sĩ kia lấy mất sau khi bị đánh ngất, cái hồ lô linh khí hắn dùng để làm bộ cũng bị lấy đi. Nhưng Phó Sinh Hàn đã sớm đoán được, cho nên trong túi trữ vật chỉ có mấy viên linh thạch và bùa chú, rất phù hợp với thân phận "tu sĩ tán tu" của hắn, còn những thứ thực sự quan trọng hắn đã sớm cất vào nhẫn trữ vật, đeo sát người, không bị phát hiện.
Nhưng bị nhốt vào vườn ươm vẫn khiến hắn có chút thất vọng.
Hứa Tinh Dạ cẩn thận hơn hắn tưởng tượng, trong vườn ươm căn bản không có cơ hội g.i.ế.c hắn ta.
Nhưng cũng không phải không có chuyện tốt, với mức độ quen thuộc của hắn đối với vườn ươm, nơi này còn không thể giam giữ hắn.
Phó Sinh Hàn quan sát căn phòng giam này, so với vườn ươm mà hắn từng ở, căn phòng giam này hẳn là được cải tạo đặc biệt dành cho tu sĩ cấp cao, sử dụng không ít vật liệu ức chế linh lực.
Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến Phó Sinh Hàn, mặc dù kiếm tu cũng cần dùng linh lực nhưng sự phụ thuộc vào linh lực vẫn thấp hơn các tu sĩ khác, đặc biệt là kiếm ý của Phó Sinh Hàn đã vượt xa tu vi hiện tại của hắn.
Sau khi xác nhận môi trường, tiếp theo là phải nghĩ cách để mình đóng giả Linh Xu trước, như vậy mới có thể tìm được nơi cất Linh Xu, trộm đồ rồi rời đi.
Hắn không quên mục đích ban đầu của mình là mang Linh Xu về, để Thẩm Dao Chu sớm chế tạo ra thứ khắc chế Linh Xu.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, Phó Sinh Hàn lập tức nằm xuống tiếp tục giả vờ ngất xỉu.
Lần này lại là hai tu sĩ trước đó bắt hắn đi rồi quay lại.
Một người trong số họ buồn bực nói: "Sao không nói sớm là phải đưa người đi, hại chúng ta phải chạy thêm một chuyến..." Một người khác nói: "Nghe nói là Cận đường chủ đột nhiên thay đổi ý định, cũng không có cách nào!"
"Ta thấy người này vẫn còn ngất, có cần dùng Khốn Tiên Tác không?”
"Dùng đi, dù sao cũng là Cận đường chủ đích thân lắp Linh Xu cho bọn họ, vẫn nên cẩn thận một chút..."
Phó Sinh Hàn trong lòng khế động, không ngờ Cận Ngạn lại đích thân ra tay, như vậy càng tốt, trong tay Cận Ngạn nhất định có không ít Linh Xu, biết đâu còn có thể nhìn thấy Hứa Tinh Dạ, tiện thể g.i.ế.c hắn ta.