Kể từ khi đến Trường Yển Châu, nàng đã rất lâu không ngủ rồi, mặc dù thân thể tu sĩ có thể chịu đựng nhưng đối với Thẩm Dao Chu là linh hồn người Trái Đất mà nói, lại không thể sửa được thói quen này.
Nhưng ngay khi nàng đi về phía nơi mình ở, lại vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc——Mộ Thiên Hồ.
Mộ Thiên Hồ sắc mặt nghiêm trọng, tránh né tu sĩ tuần tra, lén lút đi ra khỏi doanh trại.
Mặc dù Thẩm Dao Chu đã cứu Mộ Thiên Hồ, cũng đồng ý hợp tác với hắn, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn đề phòng người này, chỉ là dạo gân đây quá bận, thêm vào đó Mộ Thiên Hồ hành động rất kín tiếng nên tạm thời quên mất chuyện này.
Bỗng nhiên nhìn thấy hắn, lại là một cảnh tượng như vậy, Thẩm Dao Chu lập tức truyền hạc giấy cho Yến Phi, sau đó đi theo từ xa.
Điều ngoài dự đoán của nàng là Mộ Thiên Hồ không rời khỏi doanh trại quá xa, hắn đứng tại chỗ chờ một lúc liền có một con hạc giấy lắc lư bay xuống, bị hắn nắm chặt trong tay.
Hắn không vội mở ra mà nhìn về phía Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu, đã xem một lúc rồi, không ra nói chuyện sao?”
Thẩm Dao Chu lộ ra thân hình nhưng vẫn cảnh giác cách hắn rất xa: "Ngươi đang làm gì?"
Mộ Thiên Hồ giơ hạc giấy trong tay lên: "Ta tự nhận mình đối với Thẩm y tu không tệ, ngươi phòng bị ta như vậy, thật sự khiến ta rất đau lòng..."
Thẩm Dao Chu lúc này mới phát hiện con hạc giấy trong tay hắn thế mà lại là con nàng gửi cho Yến Phi, không khỏi vô thức lùi về sau, tay đặt lên túi trữ vật, đã nắm chặt một cây kim gây mê.
Nàng đang ở trong doanh trại, bên cạnh có trận pháp phòng hộ, gần đó còn có tu sĩ tuần tra, chỉ cần hét lớn một tiếng là có thể lập tức dẫn người tới, cho nên Thẩm Dao Chu không quá lo lắng cho sự an toàn của mình, nàng càng muốn biết Mộ Thiên Hồ rốt cuộc muốn làm gì.
Mộ Thiên Hồ buông tay, con hạc giấy lập tức bay ngoằn ngoèo về phía Thẩm Dao Chu, bị Thẩm Dao Chu trực tiếp dùng linh lực đánh rơi.
Thấy nàng cẩn thận như vậy, Mộ Thiên Hồ bất đắc dĩ thở dài: "Thẩm y tu, ngươi phòng bị ta như vậy, có phải là vì Phó Sinh Hàn không?”
Thẩm Dao Chu nhíu mày: "Có liên quan gì đến hắn?”
Mộ Thiên Hồ nói: "Nếu ta nói ta có tin tức về Phó Sinh Hàn ở đây, ngươi có đồng ý giao dịch với ta không?”
Thẩm Dao Chu sửng sốt, sau đó hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Mộ Thiên Hồ: "Ngươi trước tiên nói có đồng ý hay không, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Thẩm Dao Chu: "Ngươi coi ta là đồ ngốc sao? Ngươi tự giữ tin tức này trong bụng đi."
Nàng nói xong quay người rời đi, lần này người ngây người ra lại đổi thành Mộ Thiên Hồ.
Nhìn Thẩm Dao Chu sắp đi khuất bóng, Mộ Thiên Hồ mới hiểu ra nàng là chơi thật, không phải cố ý thử hắn, vì vậy vội vàng nói: "Được, ta nói."
Thẩm Dao Chu lúc này mới quay người lại.
Mộ Thiên Hồ vừa ấm ức vừa khó hiểu, nàng sao có thể nhẫn tâm quay người rời đi như vậy chứ? Nàng rốt cuộc có để ý đến Phó Sinh Hàn hay không?
Hắn không biết rằng dưới khuôn mặt bình thản của Thẩm Dao Chu lại phát ra tiếng lòng khinh thường, thủ đoạn lừa đảo ngu ngốc như vậy, ở thời hiện đại ngay cả trẻ con cũng không lừa được, nàng sao có thể mắc lừa!
Mộ Thiên Hồ không thể đọc được bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt nàng, chỉ có thể từ bỏ, thành thật nói: "Cấp dưới của ta truyền cho ta một tin tức, Cận Ngạn gần đây rất không bình thường, ta nghi ngờ Hứa Tinh Dạ đã đoạt xá hắn, bây giờ trong thân xác của Cận Ngạn rất có thể chính là Hứa Tinh Dạ."