Nghe nói nàng chữa bệnh không phải uống đan dược, mà là rạch da cắt thịt, trực tiếp động d.a.o vào linh mạch và đan điền, quả thực kinh thiên động địa, không ít tu sĩ cũng có chút do dự.
Nhưng càng nhiều hơn là những tu sĩ tán tu gan dạ hoặc đã đến đường cùng, trước đây bọn họ bị thương chỉ có thể chịu đựng, có người chịu không nổi, thấy có cơ hội liên coi như ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống, dù sao có thảm hơn cũng không đến mức nào.
Thẩm Dao Chu không đành lòng nhìn bệnh nhân chịu khổ, chỉ có thể tạm thời ở lại.
Những bệnh nhân trước đây nàng chữa khỏi ở Trường Yển Châu, nghe nói nàng định tạm thời hành y ở Trường Yển Châu cũng vội vàng tìm đến, ngoài lòng biết ơn thì đa phần là mang theo bệnh nhân mới.
Cứ như vậy, danh tiếng của Thẩm Dao Chu lại càng lan truyền khắp Trường Yển Châu.
Bệnh nhân liên tục không ngừng, đến nỗi nàng quên mất cả việc nhiệm vụ treo thưởng đã kết thúc, mãi lâu sau mới nhớ ra vào hệ thống xem.
Đến lúc này, Thẩm Dao Chu đã hiểu ra, bệnh nhân bình thường chính là những tu sĩ được lắp Linh Xu, còn bệnh nhân đặc biệt chính là những tu sĩ sống sót sau đòn tấn công của Linh Xu.
Bởi vì nút thắt linh lực là do Thẩm Dao Chu tìm ra, cho nên hệ thống tính mỗi một tu sĩ được lắp linh khiên, lại bị Linh Xu tấn công đều vào nhiệm vụ của Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu trước đó đã đoán rằng lần này công đức sẽ không ít, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc, tổng cộng là 31020 công đức, cộng thêm thẻ công đức gấp đôi, cuối cùng là 62040 công đức.
Thẩm Dao Chu bỗng chốc giàu có, cả người đều chấn động.
Có những thứ này, nàng muốn mua gì trong cửa hàng cũng được, thậm chí đủ để nàng biến toàn bộ bí cảnh Hạnh Lâm thành bệnh viện hiện đại, Thẩm Dao Chu hiện tại chỉ muốn tiêu tiên, may mà còn một chút lý trí để nàng kiêm chế bản thân, chuẩn bị lập kế hoạch rồi mua.
Nhưng lúc này, nàng cuối cùng cũng nhớ ra mình còn hai chiếc rương chưa mở.
Trước đó nàng luôn mong muốn mở bên cạnh thần may mắn Phó Sinh Hàn, nhưng sau khi Phó Sinh Hàn bị thương lại xảy ra một loạt chuyện, khiến nàng quên mất hai chiếc rương này, giờ mới nhớ ra.
Thẩm Dao Chu vội vàng mang theo rương đi tìm Phó Sinh Hàn, nào ngờ đến trước cửa viện của Phó Sinh Hàn lại không thấy bóng dáng hắn.
Thẩm Dao Chu có chút kỳ lạ, Phó Sinh Hàn không phải đang dưỡng thương sao? Lại chạy đi đâu rồi?
Nàng suy nghĩ một chút, định trước tiên đi tìm Yến Phi hỏi thăm, thật ra nàng muốn tìm lục thúc hơn, dù sao thì về hành tung của mọi người, không ai rõ hơn lục thúc, nhưng lục thúc có thành kiến rất sâu với Phó Sinh Hàn, nàng cũng sợ lục thúc lại nghĩ ra những thứ kỳ quái, đành phải từ bỏ.
Nhưng đến trước viện của Yến Phi, lại phát hiện Yến Phi cũng không có ở đó.
Nàng hỏi một vòng mọi người, mới biết nàng ta bị Lâm Tư Hà gọi đi.
Thẩm Dao Chu lại vội vàng đến viện của Lâm Tư Hà, chỉ là sau khi đến nơi mới phát hiện trước viện của Lâm Tư Hà lại bày trận pháp.
Trong viện, Lâm Tư Hà triệu tập mọi người của Ngũ Đại Kiếm Tông đến, đang nói đến một kiếm kinh thiên động địa của Phó Sinh Hàn.
"Lúc đó không chỉ có ta nhìn thấy một kiếm đó, nếu nói một kiếm đó là do Kiếm Thánh thi triển cũng không quá đáng. Nhưng Phó Sinh Hàn chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, hắn làm sao có thể thi triển được một kiếm như vậy?"