Văn Nhân Nghiên suy nghĩ: "Thẩm y tu nói đúng, hơn nữa một Trường Yển Châu có lẽ vẫn chưa đủ để khiến mọi người cảnh tỉnh, nhưng nếu Sùng Văn Châu cũng vậy, những tu sĩ khác sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Ít nhất Bạch Lộc thư viện của chúng ta sẽ không làm ngơi”
Thẩm Dao Chu: "Nếu mọi người đoàn kết lại, cho dù là Y Tu Minh Hội cũng phải cân nhắc."
Văn Nhân Nghiên: "Đúng vậy! Ta sẽ chuẩn bị trở về ngay bây giờ!"
Văn Nhân Nghiên đã tràn đầy đấu chí rời đi.
Nhưng Từ Chỉ Âm vẫn còn do dự: "Thực sự phải đến Sùng Văn Châu sao? Thuốc của ta..."
Thẩm Dao Chu: "Ta ở bí cảnh Hạnh Lâm đã dành riêng cho ngươi một phòng luyện đan, Lạc Nhiên bọn họ đã đặc biệt làm cho ngươi một lò luyện đan có thể kiểm soát nhiệt độ, ta còn chuẩn bị sẵn mấy đơn thuốc..."
Từ Chỉ Âm: "... Phải đi! Nguy cơ của Trường Yển Châu đã được giải trừ nhưng người dân Sùng Văn Châu vẫn còn chìm trong bóng ma của ma tu, chúng ta là y tu cứu người chữa bệnh, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, ta đi thu dọn đồ đạc đây!"
Nàng ta nói xong cũng vội vã rời đi.
Thẩm Dao Chu: "..."
Chuyến đi Sùng Văn Châu coi như đã định.
Nhưng ngoài mấy người họ ra, còn có một người cũng rất quan trọng, đó chính là Phó Sinh Hàn. Thực ra Thẩm Dao Chu cũng không chắc hắn sẽ đồng ý hay không, nhưng không ngờ nàng vừa mở lời, Phó Sinh Hàn đã trực tiếp đồng ý.
Chuyện này diễn ra quá thuận lợi.
Nhưng mặc dù Thẩm Dao Chu đã quyết định sẽ đến Sùng Văn Châu, nàng cũng biết hành trình này rất nguy hiểm, Thẩm Túy An chắc chắn sẽ không để bọn họ đi, thế nhưng nếu đợi Thẩm Túy An trở về, Tàng Tượng Môn chắc chắn sẽ có cảnh giác, đến lúc đó muốn điều tra cái gì đó sẽ không dễ dàng.
Vì vậy, nàng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, vẫn không nói chuyện này với Thẩm Túy An.
Hơn nữa, trước khi đến Sùng Văn Châu còn phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở Trường Yển Châu.
May mà Tiền Hổ học rất nhanh, đã có thể tự mình đảm đương một mình, thêm cả Sở Cửu Ý nữa, một số bệnh nhỏ bọn họ cơ bản có thể xử lý được.
Ninh Tuyết Miên cũng cùng đám người Thiệu thúc đến giúp đỡ, hiện tại những người trong mảnh vỡ bí cảnh cũng đã được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tu sĩ Trường Yển Châu cũng không dám làm khó bọn họ nữa.
Thẩm Dao Chu sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, liền cùng Phó Sinh Hàn và những người khác lên đường đến Sùng Văn Châu.
Sau một hồi bàn bạc, lần này đến Sùng Văn Châu không có nhiều người, dù sao mục đích chính của bọn họ là tìm bằng chứng Tàng Tượng Môn nuôi ma tu, hơn nữa ít người làm việc cũng tiện hơn.
Ngoài Thẩm Dao Chu, Phó Sinh Hàn, Từ Chỉ Âm, chỉ có Bàng sư huynh dẫn theo mấy đệ tử Phá Nhạc Kiếm Tông bảo vệ bọn họ.
Bàng sư huynh trước đó cũng không đồng ý để bọn họ làm như vậy, cảm thấy quá nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Dao Chu thuyết phục. Trước khi đi, Thẩm Dao Chu vẫn theo lệ tìm đến Lăng Tân Nguyệt.
Lăng Tân Nguyệt hiện tại đã là tác giả thoại bản nổi tiếng của Vân Trạch Châu, một tay quản lý Lan Đinh Viện, một tay viết thoại bản, vô cùng sung SƯớng.
Nhưng gần đây nàng ta cũng có chút phiên não, không biết là ai truyên ra chuyện nàng ta thực ra là hậu nhân của quẻ tu, dựa vào thoại bản tiết lộ thiên cơ, dẫn đến không chỉ có rất nhiều tu sĩ mua thoại bản của nàng ta về nghiên cứu, còn có quẻ tu không biết từ đâu chạy đến muốn bái nàng ta làm sư phụ.