Thịnh Hoài Khanh cũng vậy, trước kia hắn biết linh căn của mình không thể chữa khỏi, còn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng một khi đã có hy vọng khỏi bệnh, hắn cũng không thể thay đổi được tâm trạng được mất của mình.
Giải Thương nhìn trái nhìn phải, phát hiện bọn họ chỉ đang nói những lời vô nghĩa, không nhịn được lên tiếng: "Thẩm y tu, tại hạ Giải Thương, trước kia ở Vân Trạch Châu đã nghe danh của người, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."
Thẩm Dao Chu hơi sửng sốt: "Vị này là?"
Thịnh Hoài Khanh nói: "Đây là bạn của ta, đã ngưỡng mộ người từ lâu, biết ta muốn đến gặp người, cho nên nhờ ta giới thiệu giúp."
Giải Thương nhiệt tình tự giới thiệu: "Tại hạ Giải Thương, ngày thường qua lại giữa ba châu Sùng Văn, Trường Nghiên và Vân Trạch, nếu Thẩm y tu có muốn thứ gì, muốn kết giao với người nào, hoặc muốn làm gì đều có thể tìm ta.
Thẩm Dao Chu nghe xong liền hiểu ra thì ra vị này là một lái buôn.
Trước kia Sở Cửu Ý nói đến vùng đất không ai quản lý này, đã từng nhắc đến ở đây có một nghề nghiệp đặc biệt, chính là lái buôn, có thể nói là thần thông quảng đại, không gì không làm được.
Giải Thương nói xong, lại lấy ra một linh khí hình dạng như mặt dây chuyên, nói: "Chỉ cân người ở trong phạm vi ba châu, khởi động linh khí này, ta sẽ nhanh chóng đến giúp người."
Thẩm Dao Chu nhận lấy mặt dây chuyền, hình vẽ trên đó là hình hai bàn tay chắp lại, trông rất tinh xảo. Cao Quân tò mò hỏi: "Bất kể nơi nào cũng có thể đến, chẳng lẽ trong ngục cũng được sao?"
Giải Thương: "..."
Hắn nhịn nửa ngày mới nói: "Nếu người cần, ta cũng sẽ nghĩ cách vào."
Quá liều lĩnh rồi!
Nhưng có Giải Thương mở đầu như vậy, bâu không khí tại hiện trường cũng dịu xuống.
Thịnh Hoài Khanh hướng về phía Thẩm Dao Chu, thi lễ: "Thẩm y tu, tại hạ từ nhỏ linh căn xung đột, không thể tu luyện, hơn nữa ngày ngày phải chịu đựng sự đau đớn do linh lực trong cơ thể tương khắc, ta biết y thuật của người cao siêu, lần này đến đây chính là muốn nhờ người ra tay cứu giúp, bất kể phải trả giá như thế nào, chỉ cần ta lấy ra được, ta đều nguyện ý, nếu người có gì cần ta giúp đỡ, ta cũng nhất định sẽ dốc hết sức."
Thẩm Dao Chu không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy, do dự một lát mới nói: "Thịnh công tử, ta nói thật với người, linh căn trong cơ thể người là trên cùng một linh căn, sinh ra hai thuộc tính thủy hỏa, hơn nữa hai thuộc tính này chia đều, đây là trường hợp rất hiếm gặp, hơn nữa kỹ năng mà ta biết cũng không có cách nào chữa khỏi cho người, rất xin lỗi."
Lời nàng nói ra, không nói đến Thịnh Hoài Khanh, ngay cả Từ Chỉ Âm và Văn Nhân Nghiên cũng đều chấn động.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Thẩm Dao Chu nói không chữa được.
Đối với Thịnh Hoài Khanh mà nói, một lần nữa từ đỉnh cao hy vọng rơi xuống, nỗi đau này gần như khiến hắn ngừng thở.
Nhưng dù vậy hắn cũng không nổi giận, không sụp đổ, chỉ là sắc mặt có chút ảm đạm, hắn thậm chí còn không quên lễ nghi: "Người không cần nói như vậy, đây không phải lỗi của người."
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mặc dù vậy, nhưng nếu người có việc cần ta giúp đỡ, ta vẫn sẽ cố gắng hết sức giúp người."
Thẩm Dao Chu nhìn hắn, liên hiểu ra tại sao mỗi khi mọi người nhắc đến hắn đều nói hắn là công tử đẹp như hoa, ở chung với hắn quả thực khiến người ta như được tắm gió xuân.