Nhưng Tấn y tu lại không nói ra ngay, ngược lại hỏi bọn họ: “Ai là người chữa thương cho ta?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Dao Chu.
Tấn y tu lẩm bẩm: "Quả nhiên là thế, sư tỷ nói quả nhiên không sai..."
Giọng hắn quá nhỏ, Thẩm Dao Chu nghỉ hoặc hỏi: "Vừa rồi ngươi nói gì?"
"Không có gì." Hắn nhìn Thẩm Dao Chu: "Vậy đợi khi nào ngươi chữa khỏi cho ta, ngươi muốn hỏi gì, ta đều nói cho ngươi biết."
Lời này cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người, căn bệnh của Tấn y tu, e rằng trên đời này chỉ có Thẩm Dao Chu mới chữa khỏi được, người ta sống trên đời, ai cũng có bản năng cầu sinh, hắn muốn sống tiếp, dùng tin tức để trao đổi là điều rất bình thường.
Chỉ có Thẩm Dao Chu lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nàng đã chữa bệnh cho không ít người, rất hiểu tâm lý của bọn họ, muốn sống hay không muốn sống hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau.
Nàng có thể cảm nhận được, sau khi nàng nói ra tin Tô Thanh Uẩn đã mất, Tấn y tu đã không còn ý chí cầu sinh, hắn đưa ra yêu cầu như vậy, nói là vì muốn sống thì không bằng nói... hắn đang dùng chính mình để thử nàng, xác nhận một kết quả.
Chẳng qua Thẩm Dao Chu chữa khỏi cho Thịnh Hoài Khanh là chuyện mới xảy ra gần đây, không có nhiều người biết, huống hồ Tấn y tu phần lớn thời gian đều ở Lăng Hàn Băng Nguyên, làm sao có thể biết tin tức nhanh như vậy. Thẩm Dao Chu thử thăm dò vài câu, phát hiện hắn hoàn toàn không biết chuyện nàng chữa khỏi cho Thịnh Hoài Khanh.
Vậy hắn làm sao có thể chắc chắn rằng nàng sẽ chữa được căn bệnh này?
Thẩm Dao Chu đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện bỗng trở nên khó hiểu.
Thẩm Dao Chu và những người khác ở lại nơi này.
Tấn y tu tự giới thiệu tên là Tấn Khải Việt, vốn là đệ tử ngoại môn của Tàng Tượng Môn, những chuyện khác thì không chịu nói thêm nữa.
Vân Tùng vẫn đang phái người đi tìm bí cảnh của Tàng Thượng Môn nhưng không có kết quả, cho nên bây giờ manh mối duy nhất chính là Tấn Khải Việt, vì vậy mọi người chỉ có thể ở lại đây chờ Thẩm Dao Chu chữa khỏi cho hắn.
Thẩm Dao Chu mặc dù nghi ngờ mục đích của Tấn Khải Việt, nhưng dù sao cũng là bệnh nhân của mình, bất kể hắn muốn sống hay muốn thử nàng, nàng đều sẽ nghiêm túc chữa khỏi cho hắn.
Bệnh của hắn thoạt nhìn giống với Thịnh Hoài Khanh nhưng thực ra vẫn có rất nhiều điểm khác biệt, cho nên phương pháp điều trị cũng không giống nhau.
Thẩm Dao Chu trình bày từng phương pháp điều trị của mình cho Tấn Khải Việt, sau khi nàng nói xong, Tấn Khải Việt lại không có phản ứng qì.
Thẩm Dao Chu ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mặt hắn đầy vẻ thương cảm, hoài niệm nói: "Vừa rồi dáng vẻ của ngươi rất giống sư tỷ..."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Thẩm Dao Chu cũng rất tò mò về mẫu thân của thân thể này, bèn hỏi: "Nàng ấy... mẫu thân ta rốt cuộc là người như thế nào?" Câu nói này của nàng như mở ra một cái công tắc nào đó, Tấn Khải Việt không còn kiệm lời như trước nữa, hắn như chìm vào một hồi ức nào đó, chậm rãi nói: "Sư tỷ à... là một người rất lợi hại, rất mạnh mẽ."
Thẩm Dao Chu sửng sốt.
Câu trả lời này là điều nàng không ngờ tới, dù sao thì từ lời kể của người nhà họ Thẩm hay Phó Sinh Hàn, hoặc là những mảnh ký ức ít ỏi trong trí nhớ của nàng thì những gì liên quan đến Tô Thanh Uẩn đều là ôn nhu, thanh đạm, không giống với những gì Tấn Khải Việt nói, như thể không phải cùng một người.