Thịnh Hoài Khanh lắc đầu, nhưng thấy sắc mặt Thẩm Dao Chu không ổn liền lên tiếng an ủi: "Có lẽ là bất tiện thả hạc giấy, Phó chân nhân vốn thông minh cơ trí, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Thẩm Dao Chu bực bội nói: "Người đi vào đó không phải ngươi, ngươi đương nhiên thấy dễ."
Vừa dứt lời, nàng liên cảm thấy mình nói hơi quá đáng, lại áy náy nói lời xin lỗi.
Thịnh Hoài Khanh ôn hòa nói: "Thẩm y tu nói phải, rốt cuộc là ta khiến Phó chân nhân rơi vào nguy hiểm, Thịnh mỗ xin lấy tiên đồ ra thề, nhất định sẽ đưa Phó chân nhân trở vê bình an vô sự. Chờ chuyện này xong xuôi, ta cũng sẽ đích thân đến tạ lỗi với Phó chân nhân."
Hắn nói rất thẳng thắn, Thẩm Dao Chu nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Thực ra không thể nói Thịnh Hoài Khanh làm sai, lần này bọn họ mang theo không ít tu sĩ tinh anh nhưng quả thực Phó Sinh Hàn là người thích hợp nhất, Thịnh Hoài Khanh tuy không phải quân tử nhưng trong chuyện này cũng rất thẳng thắn, cuối cùng cũng là Phó Sinh Hàn tự mình đồng ý.
Nhưng trong lòng Thẩm Dao Chu vẫn dâng lên một nỗi bực dọc khó tả, tựa như chỉ muốn kiếm chuyện sinh sự với hắn.
Thịnh Hoài Khanh khẽ thở dài, ôn nhu nói: "Thẩm y tu, người thật sự giận dữ với tại hạ sao? Hay là đang bực bội vì bản thân không thể cùng Phó chân nhân kề vai sát cánh?"
Thẩm Dao Chu khẽ giật mình, nhất thời không biết nói gì. Thịnh Hoài Khanh thấy vậy liền nói tiếp: "Tiếp theo lộ trình sẽ vô cùng hung hiểm, Thẩm y tu không nên đi cùng chúng ta nữa. Tại hạ sẽ phái người đưa người về Bạch Lộc thư viện..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Dao Chu theo ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy Phó Sinh Hàn tay cầm trường kiếm, thong dong bước tới.
"Ta đã trở về." Hắn khẽ lên tiếng.
Vừa nhìn thấy Phó Sinh Hàn, Thịnh Hoài Khanh mừng rỡ ra mặt, thở phào nhẹ nhõm: "Phó chân nhân, ngươi đã trở về rồi! Tình hình bên đó thế nào?"
Phó Sinh Hàn thản nhiên đáp: "Bọn chúng canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, ta không thể tiếp cận. Nhưng nơi đó quả thực giống như đang giam giữ ai đó, ta thấy bọn chúng ngự khí bay về hướng Nguyên Ninh Châu, nhưng không thấy rõ bên trong là người phương nào."
Thịnh Hoài Khanh nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, lên tiếng: "Không sao, cho dù bọn chúng có chuyển đi nơi khác, chúng ta nhất định sẽ tìm ra manh mối."
Phó Sinh Hàn im lặng không nói.
Thịnh Hoài Khanh cho rằng hắn mệt mỏi, bèn lên tiếng: "Phó chân nhân vất vả rồi, mọi chuyện cứ để chúng ta lo liệu."
Hắn biết thân phủ của Phó Sinh Hàn có chút dị thường, không thích hợp giao đấu, bèn nhận hết mọi việc về mình.
Nghĩ cho cùng, chuyện này có liên quan mật thiết đến Sùng Văn Châu của bọn họ, Thẩm Dao Chu và những người khác đã coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Nghĩ vậy, hắn liền nói tiếp: "Vừa hay chúng ta đang lo lắng không biết tìm ai đưa Thẩm y tu trở về, vậy thì làm phiên Phó chân nhân." Phó Sinh Hàn khẽ gật đầu: "Được."
Nói xong, Thịnh Hoài Khanh thức thời rời đi, nhường không gian riêng cho hai người.
Thẩm Dao Chu vẫn im lặng, cúi đầu nhìn đất, thân sắc ngẩn ngơ.
Phó Sinh Hàn thấy vậy, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc.
Bình thường Thẩm Dao Chu nhất định sẽ chạy đến xem hắn có bị thương không, hoặc lại lải nhải dặn dò hắn phải chú ý thân thể. Sao hôm nay lại im lặng đến lạ thường như vậy?