Liễu Chuẩn im lặng không nói.
Lục Hoa Quân lại nhìn Lận Thanh Dương hỏi: "Lận thiếu chưởng môn nói vậy, rốt cuộc là ý của riêng ngài hay là ý của Lận chưởng môn?”
Lận Thanh Dương nhìn hắn: "Ngươi muốn nói gì?"
Lục Hoa Quân cất tiếng: "Nếu lời ấy là do Lận thiếu chưởng môn ngẫu ý thốt ra, vậy coi như lời trẻ con bỡn cợt, nghe rồi bỏ qua. Nhưng nếu là ý của Lận chưởng môn, vậy chính là đại diện cho lập trường của toàn bộ Thanh Nang Môn."
"Năm đó Y Tổ để lại thư tay, câu đầu tiên chính là, y tu sinh tôn không dễ, tuyệt đối không được nội đấu, vì vậy mới sáng lập Y Tu Minh Hội."
"Vậy mà hiện tại Lận thiếu chưởng môn lại tương trợ ngoại nhân công kích chúng ta, chẳng phải là trái với tâm nguyện cả đời của Y Tổ hay sao? Theo tại hạ thấy, mười ba môn phái nòng cốt tồn tại bấy lâu nay cũng nên có chút đổi thay, Liễu trưởng lão, ngài thấy có đúng không?"
Mọi người đều kinh ngạc, không ai ngờ hắn có thể thốt ra những lời như vậy, rõ ràng là muốn trục xuất Thanh Nang Môn ra khỏi mười ba môn phái nòng cốt.
Liễu Chuẩn miễn cưỡng trấn tĩnh lại: "Đừng ăn nói hàm hồ." Rồi nhìn về phía Lận Thanh Dương: "Lận thiếu chưởng môn cũng đừng gây thêm rối ren nữa..."
Lời ông ta chưa dứt, Vân Tùng vốn im lặng từ đầu đến giờ bỗng lên tiếng: "ý của Liễu trưởng lão là, những người chúng ta lặn lội đến tận Lăng Hàn Băng Nguyên, tốn bao tâm huyết tìm được chứng cứ, hóa ra chỉ là gây thêm rắc rối hay sao?"
Liễu Chuẩn: "Vân sơn trưởng..."
Vân Tùng phất tay, đầu ngón tay như ẩn chứa uy lực vạn quân, viết hai chữ "Đại nghĩa" giữa không trung, rơi xuống sau lưng Liễu Chuẩn.
Hai chữ này như có ma lực khiến Liễu Chuẩn không thể nhúc nhích, không chỉ vậy, ông ta còn đắc ý nói: "... Ngày nào cũng đến sinh sự, Tàng Tượng Môn dù thế nào cũng là người trong Y Tu Minh Hội chúng ta, huống hồ Giang chưởng môn đã sớm tặng ta không ít linh thảo quý hiếm, chỉ vì chút linh thảo này, ta cũng không thể để các ngươi truy cứu bà ta, huống hồ nuôi dưỡng vài ma tu thì đã sao, g.i.ế.c vài người thì đã sao? Nếu không có y tu chúng ta, các ngươi đã sớm bỏ mạng rồi, được tiện còn lên mặt dạy đời..."
Nghe những lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Những năm gần đây, Y Tu Minh Hội quả thực càng ngày càng kiêu ngạo, nhưng vì y tu cứu người giúp đời, mạng sống của chúng tu sĩ đều nằm trong tay bọn họ nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Giờ nghe Liễu Chuẩn nói ra sự thật mới khiến bọn họ giật mình nhận ra, thì ra kết quả của sự dung túng chính là khiến bọn họ càng ngày càng ngông cuồng.
Liễu Chuẩn cũng hoảng sợ, ông ta muốn ngậm miệng lại nhưng căn bản không thể khống chế: "Lận Thanh Dương kia cũng vậy, một tên hỗn thế ma vương dựa hơi phụ thân đến đây làm càn, nếu không phải nể mặt phụ thân hắn, ta đã sớm sai người đuổi hắn ra ngoài rồi."
"Những năm gần đây, Thanh Nang Môn cũng càng ngày càng sa sút, luôn đối đầu với Nhân Thánh Môn chúng ta, nếu có cơ hội, thật sự muốn trục xuất bọn họ ra khỏi Y Tu Minh Hội." "Nhưng những lời này chỉ nên giữ trong lòng, nào giống như Lục Hoa Quân kia ngu ngốc đến mức nói thẳng ra, nếu để người ta nắm thóp, về sau sẽ rất phiền phức, chẳng trách tên nhóc này không được Giang Phỉ Tĩnh để mắt tới..."
Lục Hoa Quân tức đến mặt đỏ bừng.
Ông ta càng nói càng lỡ lời, thần sắc cũng càng ngày càng hoảng loạn.