Thẩm Dao Chu vẫn từ chối, sau đó bất kể Phiến Ngôn nói thế nào, nàng cũng không đồng ý.
Phiến Ngôn cũng hết cách, tâm trạng vốn đang phấn chấn vì chữa khỏi linh mạch cũng hạ xuống.
Thẩm Dao Chu vừa tức vừa buồn cười: "Ngươi có cần thiết thế không?”
"Cần thiết." Phiến Ngôn ủ rũ nói: "Nhìn cơ hội kiếm tiền trôi qua trước mắt, lòng ta còn khó chịu hơn cả linh mạch đứt."
Thẩm Dao Chu: "..."
Nàng lười để ý đến chút ưu sầu của Phiến Ngôn, trực tiếp hỏi: "Bây giờ thương thế cũng đã khỏi, ngươi có thể nói cho ta biết, Tô Thanh Dạ cấu kết với ma tu rốt cuộc là thế nào không?”
Phiến Ngôn mặc dù vẫn không phấn chấn nhưng dù sao cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, đáp lại: "Lúc đó mặc dù đã đánh lui ma tu nhưng vẫn có thể có kẻ lọt lưới, lúc đó có tin tức ma tu hoạt động ở trong núi gân Giang Hòa, nghe nói những người vào trong núi, bất kể là phàm nhân hay tu sĩ đều chết, chỉ có Tô Thanh Dạ sống sót trở ra."
"Hơn nữa, rất trùng hợp là, ngay ngày hôm sau khi nàng ta rời đi, có người mời tu sĩ đến trừ ma, nhưng sau khi vào trong núi lại phát hiện ma tu đã biến mất từ lâu, vì vậy lúc đó rất nhiều người đều nói Tô Thanh Dạ cấu kết với ma tu, báo tin cho đồng bọn."
"Sau đó Thẩm gia liền đuổi nhị phòng ra khỏi nội viện, không lâu sau, nàng ta chết, nghe nói để lại một đứa con gái là phế vật ngũ linh căn, không có giá trị gì, ta liền rút rối gỗ về." Thẩm Dao Chu mặt không biểu cảm nhìn hắn: "Xin lỗi, phế vật ngũ linh căn đó chính là tại hạ ta."
Phiến Ngôn lập tức biến sắc: "Phế vật gì chứ! Ai nói phế vật! Cái này gọi là trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên..."
"Được rồi." Thẩm Dao Chu lạnh lùng ngắt lời hắn: "Còn manh mối nào khác không?”
"Không còn nữa." Phiến Ngôn buồn bã nói: "Ta có cho rối gỗ theo Tô Thanh Dạ vào núi, đáng tiếc vừa vào đã lạc mất người, ở chân núi đi lòng vòng nửa đêm, linh thạch cũng dùng hết, còn là ta liều mạng xông vào trong núi mới mang nó ra được."
Thẩm Dao Chu nhíu chặt mày, truy hỏi ngược lại: "Chỉ chút tin tức này mà ngươi dám hét giá một nghìn linh thạch thượng phẩm?"
Phiến Ngôn khẽ ho một tiếng: "Thế... ta còn có cuộc sống thường ngày của cha mẹ ngươi, ngươi có muốn không?”
Thẩm Dao Chu: "..."
Nàng không vui nói: "Ngươi giữ lại mà xem.”
Phiến Ngôn dường như cũng cảm thấy mình hơi không biết điều, nghĩ ngợi một lúc lại nói: "Đúng rồi, lúc ta xem manh mối của Tô Thanh Dạ có một phỏng đoán, ngươi có muốn nghe không?"
Thẩm Dao Chu gật đầu.
Phiến Ngôn: "Ta cảm thấy, nàng ta có thể là một y tu."
Thẩm Dao Chu ánh mắt hơi ngưng tụ: "Sao ngươi nói vậy?"
"Ông chủ tiệm linh thảo mà nàng ta thường đến nói, nàng ta rất quen thuộc với dược tính của linh thảo, hàng xóm của nàng ta cũng nói, tiểu viện của nàng ta thỉnh thoảng sẽ phát ra ánh sáng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng phượng hót và rồng ngâm, nghe có giống dị tượng khi thành đan không?”
"Còn nữa, tu vi của nàng ta không thấp, nhưng ở Thẩm gia nhiều năm như vậy cũng chưa từng tham gia một lần lịch luyện nào, lúc đó rất nhiều người đều nói nàng ta thanh cao, nhưng ta cảm thấy, nàng ta hẳn là không có pháp thuật công kích gì, ra ngoài sẽ bị bại lộ, cho nên thà để người khác hiểu lầm cũng không tham gia."
Phiến Ngôn thấy Thẩm Dao Chu nghe rất nghiêm túc, lại bổ sung: "Tất nhiên đây chỉ là phỏng đoán của ta, dù sao lúc đó trăm phế đãi hưng, y tu lại ít, đi đến đâu cũng được bảo vệ như bảo bối, nàng ta sao lại lưu lạc đến chợ đen, hơn nữa còn gả cho nhị phòng của một thế gia... Khụ khụ, ta không có ý nói lệnh tôn không tốt đâu..."