Ta Dùng Thân Chủng Linh, Một Giai Một Thần Thông

Chương 11: Phố phường kiến thức

Chương 11: Phố phường kiến thức
Lê Nhi dẫn một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo đoan trang bước vào cửa sân.
Nữ tử nhìn thấy Giang Lạc, hai tay chồng lên nhau, hơi khụy gối, cúi chào một lễ: "Gặp qua đại thiếu gia!"
Giang Lạc tra đao vào vỏ, khoát tay áo: "Hồng Cô không cần đa lễ, tam cô cô tìm ta?"
Người này là Hồng Cô, thị nữ thân cận của tam cô cô Giang Lạc.
Giang gia dòng chính đời thứ ba tổng cộng có năm nam ba nữ, tam cô cô là con gái út của tứ gia gia, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong Giang gia đời thứ ba, phụ trách việc kinh doanh nước hoa và xà bông thơm của gia tộc.
Tam cô phái người đến trước, hẳn là việc nghiên cứu nước hoa mà hắn phân phó trước đây đã có tiến triển.
Quả nhiên, Hồng Cô cười nói: "Tiểu thư bảo ta đến thông báo với đại thiếu gia, nước hoa ngài an bài nghiên cứu đã ra được, tiểu thư dặn, nếu đại thiếu gia có thời gian, có thể đến xưởng nước hoa một chuyến."
Giang Lạc từ khi vào giai đến nay, quá bận rộn tu hành, còn chưa bước chân ra khỏi cửa chính, liền nói: "Cũng được, ta liền theo Hồng Cô đi một chuyến!"
"Thiếu gia, ta đi an bài hộ vệ."
Lê Nhi lập tức nhập vai.
"Tốt!"
Giang Lạc theo Hồng Cô đi tới cửa chính.
Ở cửa dừng lại một chiếc xe ngựa tinh mỹ, thùng xe được làm từ gỗ tử đàn, chất gỗ tinh tế như vỏ cua, quanh xe uốn lượn khảm nạm lưu kim lưu ly, trục bánh xe được rèn đúc từ kim loại quý, điêu khắc hoa văn tinh xảo.
Hai thớt ngựa cao lớn không một chút tạp sắc hí vang phì phì, tại chỗ bước đi.
Không bao lâu, Lê Nhi dẫn hai vị đại hán lưng hùm vai gấu, tay cầm trường đao uy mãnh bước ra khỏi cửa chính.
"Gặp qua đại thiếu gia!"
Hai người cùng nhau thi lễ, bọn họ đến từ Hắc Diên Vệ của gia tộc, phụ trách tuần tra và bảo vệ những nhân vật quan trọng của gia tộc, số lượng không nhiều, nhưng mỗi người đều là cao thủ nhất giai đỉnh phong, từng trải qua sinh tử.
Giang Lạc khẽ gật đầu, một người trong đó tiến lên nhấc tấm màn xe gấm hoa, hắn thuận thế trèo lên xe ngựa, nói một câu: "Lên đường đi!"
Lê Nhi và Hồng Cô vào trong xe, hai tên Hắc Diên Vệ điều khiển xe ngựa, vội vã khởi hành.
Xe ngựa vừa rời đi, từ trong nhà lại có một người bước ra, trang phục tương tự Hắc Diên Vệ, chỉ là trên ống tay áo có thêm hai vạch kim tuyến.
Hắn nhìn theo hướng xe ngựa rời đi, mũi chân khẽ nhón, theo sát phía sau.
...
Giang châu thành dựa vào núi, kề bên sông, chia làm nội thành và ngoại thành.
Nội thành chủ yếu là nơi đặt phủ nha, quân đội đóng trú, tự miếu và nơi ở của quan lại quyền quý Giang châu thành.
Một số gia tộc lâu đời có nhân khẩu đông đúc, phần lớn chọn ngoại thành làm nơi cư trú.
Ngoại thành lại chia thành bốn khu đông tây nam bắc, tập trung các thương hành, tiền trang, quán ăn, hí viện..., đủ mọi thành phần xã hội tụ tập, vô cùng phức tạp.
Xe ngựa đi qua đường phố, giảm chậm tốc độ.
Bánh xe lăn trên đường lát đá xanh, tạo nên những tiếng lạo xạo vụn vặt, đủ loại âm thanh từ đường phố vọng vào qua cửa xe, Giang Lạc vén màn che cửa sổ xe lên.
"Bánh bao đây, bánh bao gạch cua thang mới ra lò đây, đi ngang qua đừng bỏ lỡ..."
Tiểu nhị quán bánh bao mặc áo xanh nhanh tay mở lồng hấp, hơi nóng bốc lên mang theo hương thơm ngào ngạt.
Một bên, quán trà chật kín những thương nhân bốn phương, trên lò lớn, ấm sắt đang ùng ục sôi, hương trà hòa quyện với hơi nước lan tỏa trong không khí buổi sáng.
Không ít thương nhân quen biết nhau ngồi trên ghế dài, bưng bát sứ lớn, trò chuyện trao đổi thông tin.
"Công báo, công báo đây! Tin trang đầu công báo hôm nay: Cầm tiên tử tháng sau đến Minh Nguyệt Lâu biểu diễn, Minh Nguyệt Lâu bắt đầu bán vé, thông tin chi tiết có ghi trên công báo, chỉ hai văn tiền một tờ!"
Một cậu bé bán báo lanh lảnh ôm một xấp công báo trên tay, chạy vào quán trà.
Bà chủ nghe vậy chống nạnh mắng:
"Thằng nhãi ranh kia, ngày thường công báo chỉ có một văn tiền một tờ, hôm nay sao lại thành hai văn? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có chặt chém khách của ta."
Cậu bé bán báo cười hề hề, chậm rãi giải thích: "Thúy nương tử, con đâu dám chặt chém khách của ngài, ngày thường là ngày thường, hôm nay có tin tức trọng đại, theo lệ phải tăng giá."
Cậu chỉ ra ngoài: "Không chỉ con, hôm nay công báo đều bán hai văn một tờ, con mà dám bán một văn, thì còn không bị ăn đòn à."
Bà chủ cười nhạo: "Một buổi biểu diễn mà cũng coi là tin tức trọng đại..."
Chưa kịp dứt lời, bên cạnh đã có mấy tiếng nói: "Ê thằng nhóc bán báo kia, bán cho ta một tờ công báo."
"Ta cũng muốn một tờ!"
"... "
Chớp mắt đã bán được bốn năm tờ.
Thúy nương tử nuốt nước bọt, lẩm bẩm: "Lãi to rồi."
"Thiếu gia, ta mua một phần."
Lê Nhi từ cửa xe thò tay đưa xuống một góc bạc vụn, rơi vào túi cậu bé bán báo.
Mắt cậu bé bán báo sáng lên, thấy đó là một chiếc xe ngựa hoa lệ, biết có nhân vật lớn đi qua, vội khom người xuống, chạy lên phía trước, đưa mấy tờ báo cho Lê Nhi qua cửa xe, tươi cười cung kính: "Đại nhân, báo của ngài đây."
Cậu bé bán báo này tuổi còn nhỏ, nhưng đã gặp qua không biết bao nhiêu người.
Nhìn trang phục của Lê Nhi là biết nha hoàn, người ngồi bên trong mới là chủ nhân, nhưng cậu không dám bắt chuyện với Giang Lạc.
Gọi Lê Nhi là tiểu thư thì không hợp, có vẻ gièm pha.
Gọi tỷ tỷ lại dễ hạ thấp đẳng cấp của đối phương, gặp phải người tính khí không tốt, bị đánh tại chỗ cũng không biết kêu ai.
Gọi đại nhân là hợp nhất, vừa cung kính, lại không lộ thân phận.
Giang Lạc kéo màn xe, cười hỏi: "Khi nào thì ngươi lại có hứng thú với đàn ca?"
Vừa rồi hắn đã chứng kiến sự nhiệt tình của những người kia, xem ra Cầm tiên tử này có sức hút rất lớn!
"Thiếu gia, ngài còn không biết đó thôi!"
Lê Nhi lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Cầm tiên tử danh tiếng vang vọng khắp Đại Viêm hoàng triều, còn từng được mời vào cung biểu diễn, vô số quan lại quyền quý sẵn sàng vung tiền như rác chỉ để được nghe nàng gảy một khúc."
"Có đến mức đó không?"
Giang Lạc không hiểu, chẳng lẽ chỉ là gảy đàn thôi sao, thế giới này cuồng nhiệt với thần tượng đến vậy ư?
"Cầm tiên tử này quả thật có chút tài nghệ."
Hồng Cô ở bên cạnh nói thêm: "Tiếng đàn của nàng không tầm thường, nghe nói có võ giả nghe nàng diễn tấu một khúc, cảnh giới võ đạo ngay tại chỗ bước vào cảnh giới lô hỏa thuần thanh, từ đó, danh tiếng Cầm tiên tử vang xa."
"Có công hiệu đặc biệt thì dễ hiểu."
Giang Lạc hỏi: "Vậy võ đạo của Cầm tiên tử có liên quan đến đàn cầm không?"
Hồng Cô trầm ngâm một hồi, "Không có bằng chứng nào chứng minh võ đạo của Cầm tiên tử liên quan đến đàn cầm, chính nàng cũng không tiết lộ, nhưng theo phỏng đoán của một số danh túc võ đạo từng nghe nàng gảy đàn, có lẽ là tám chín phần mười."
Giang Lạc nhận lấy tờ báo trên tay Lê Nhi, xem thời gian biểu diễn, còn nửa tháng nữa.
Ngày mai Minh Nguyệt Lâu bắt đầu bán vé, áp dụng hình thức đấu giá, mỗi ngày sẽ tung ra một số vị trí. Hắn phân phó Lê Nhi: "Ngươi lát nữa đi tìm mẹ ta lấy một vạn lượng, đấu giá một gian phòng!"
Sản nghiệp Giang Lạc cung cấp, gia tộc chia cho một thành lợi nhuận, tạm thời giao cho mẫu thân Lý Như Sương quản lý.
Hắn cũng không rõ đã kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn là vượt xa con số một vạn lượng.
"Đại thiếu gia không cần phiền toái như vậy, cứ để chấp sự ngoại vụ của gia tộc liên hệ với Minh Nguyệt Lâu là được."
Hồng Cô cười nói: "Giang gia ta là một trong tứ đại gia tộc của Giang châu, chút ưu đãi đó vẫn có."
Giang Lạc chưa hoàn toàn thích ứng, quên mất thân phận đại thiếu gia Giang gia của mình. Hắn cười: "Vậy cứ làm theo lời Hồng Cô đi."
"Vâng, thiếu gia!"
...
Nơi ở của Giang gia nằm ở trung tâm khu đông ngoại thành, xưởng nước hoa nằm ở vị trí tương đối vắng vẻ, cách gia tộc khoảng mười km.
Xe ngựa đi qua khu ngoại thành, người ở thưa thớt dần, Hắc Diên Vệ hét lớn một tiếng, hai con ngựa vung chân, kéo theo một trận bụi mù bay xa...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất