Chương 18: Linh Tiêu Phong.
"Nhớ kỹ, nội môn tuyệt đối không được phá vỡ môn quy, nếu không người của Chấp Pháp Phong sẽ không tha cho ngươi." Tôn Hải Sơn nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Nghiêm khắc như vậy sao?" Mạnh Trường Khanh hỏi.
Ở ngoại môn, kỳ thực cũng không có nhiều môn quy, chỉ cần không tàn sát lẫn nhau là được.
"Đương nhiên, Đại trưởng lão chấp chưởng hình phạt, có thể nói là mặt sắt vô tư. Cho dù là đệ tử chân truyền phạm sai lầm, cũng phải dựa theo môn quy xử lý!"
‘’Nhớ lại, chưởng giáo Thái Huyền tông còn từng bị Đại trưởng lão xử phạt.’’Tôn Hải Sơn lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Thậm chí cả chưởng giáo cũng bị xử phạt?" Mạnh Trường Khanh chấn động trong lòng.
"Đại trưởng lão rất mạnh sao? So với chưởng giáo còn mạnh hơn?"
"Không hẳn như vậy. Chưởng giáo rất mạnh, chỉ có điều tính cách chưởng giáo tương đối ôn hòa mà thôi, sẽ không chuyên quyền độc đoán như những người khác." Tôn Hải Sơn lắc đầu.
"Đề tài đi xa rồi. Sau khi ngươi tiến vào nội môn, phải lựa chọn một mạch, chỉ có như vậy mới có thể có được tài nguyên tương ứng cùng với công pháp, vũ kỹ. Tuy nhiên, thật lâu trước kia, Tông Chủ Phong đã không còn thu đệ tử, ngươi chỉ có thể lựa chọn sáu mạch còn lại."
"Lục mạch này thực lực không chênh lệch nhau nhiều, ngươi có thể tùy ý lựa chọn. Tuy nhiên, ta đề cử ngươi lựa chọn Linh Tiêu Phong."
‘’Vì sao vậy?" Mạnh Trường Khanh nhíu mày.
‘’Bởi vì ngươi đã luyện ra kiếm thế, tương lai có lẽ sẽ đi theo con đường kiếm đạo. Mà trong tông môn, chỉ có Linh Tiêu Phong là chủ tu kiếm đạo." Tôn Hải Sơn giải thích.
‘’Kiếm đạo sao?" Mạnh Trường Khanh trầm tư.
Đối với việc lựa chọn vũ khí, hắn vốn còn chưa quyết định. Nhưng hệ thống đã cho hắn "Kiếm thế", vậy tạm thời cũng chỉ có thể chuyên chú luyện kiếm. Nếu sau này còn có thể thu được "Thế" khác, cũng có thể tiến hành kiêm tu.
Theo lời Tôn Hải Sơn, trước mắt dường như Linh Tiêu Phong là phù hợp với mình nhất.
Trong lúc tán gẫu, bọn hắn đã đi tới cuối hạp đạo.
Chung quanh là một khoảng đất trống khá sạch sẽ, có khắc rất nhiều phù văn tối nghĩa.
‘’Đây là truyền tống trận loại nhỏ, nối thẳng với nội môn." Tôn Hải Sơn giải thích.
Đồng thời, hắn lấy ra một cái ngọc phù cầm trong tay.
‘’Đi tới giữa truyền tống trận."
Mạnh Trường Khanh không chút nghi ngờ mà đi theo.
Trước đó, hắn đã nghe người ta nói qua, phương thức để tiến vào nội môn, hình như chính là truyền tống trận.
‘’Đứng vững." Tôn Hải Sơn cười lớn.
Ngay lập tức, hắn đập ngọc phù vào đại trận dưới chân.
‘’Ầm ầm!" Truyền tống trận chấn động.
Sau một trận hào quang chói mắt lóe lên, hai người lập tức biến mất ngay tại chỗ.
――
Tựa như thiên địa đổi thay, thiên địa lật ngược.
Khi Mạnh Trường Khanh mở mắt ra, chung quanh đã là một khung cảnh xa lạ.
Hắn thấy những ngọn núi cao ngất, mây mù lượn lờ, còn có rất nhiều linh điểu nhảy nhót.
Giống như tiên cảnh trong truyền thuyết.
Nhìn về phía xa, Mạnh Trường Khanh thấy trong thiên địa có bảy ngọn hùng phong cao vút trong mây. Nhìn từ xa, những ngọn núi này nguy nga không thể với tới, khí thế vô biên mà bao la hùng vĩ, tràn ngập khí tức cổ xưa mà nặng nề.
Tôn Hải Sơn giải thích: "Đó chính là bảy ngọn núi chính của Thái Huyền tông. Bây giờ đã nghĩ kỹ đi đâu chưa?"
Mạnh Trường Khanh thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: "Linh Tiêu Phong."
Linh Tiêu Phong là mạch chuyên tu kiếm đạo, vậy tự nhiên thích hợp với Mạnh Trường Khanh bây giờ nhất.
Tôn Hải Sơn gật gật đầu, nói: "Tốt, ta đây liền mang ngươi đi Linh Tiêu Phong."
Dưới sự dẫn dắt của Tôn Hải Sơn, Mạnh Trường Khanh rốt cục đã đi tới Linh Tiêu Phong.
Hắn thấy trên ngọn núi, vô luận là kiến trúc, hay là cảnh trí, đều tràn ngập cảm giác sắc bén nhàn nhạt. Giống như một ngọn kiếm sơn khổng lồ đang chìm trong mây mù.
Chỉ có điều, điều khiến Mạnh Trường Khanh thoáng nghi hoặc chính là, trên đường này cơ hồ không có đệ tử nào đi lại. Có chút quạnh quẽ.
Tôn Hải Sơn khẽ vuốt râu trắng, nói: "So với ngoại môn, số lượng đệ tử nội môn tự nhiên là tương đối ít. Hơn nữa bình thường không phải đang bế quan tu luyện thì là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên rất ít có thể nhìn thấy trên đường."
“A.”
Nghe vậy, Mạnh Trường Khanh hiểu rõ. Tu hành một đường, không tiến tắc thối, thời gian rảnh đương nhiên phải dành để tu luyện hoặc lịch luyện.
Tôn Hải Sơn dừng ở trước một tòa viện lại, nói: "Sau này nơi này chính là chỗ ở của ngươi."
Mạnh Trường Khanh gật gật đầu.
So với ngoại môn, nơi này nhìn qua khí thế hơn rất nhiều, phù hợp với thân phận đệ tử nội môn.
Tôn Hải Sơn lật tay phải, trong lòng bàn tay nhất thời xuất hiện hai thứ:
‘’Đây là quần áo của đệ tử Linh Tiêu Phong và lệnh bài.’’
Mạnh Trường Khanh nhíu mày.
"Trữ vật giới sao?"
Đây chính là một vật hiếm lạ, cực kỳ trân quý. Nhưng theo hắn hiểu rõ, Trữ Vật Giới dường như phải võ giả Ích Hải Cảnh mới có thể sử dụng, cần dùng đến chân khí.
Nhưng Tôn Hải Sơn rõ ràng chỉ là thông Khiếu Cảnh mà thôi.