Chương 70: Yêu Thú Cấp Ba.
‘’Là ta.’’
Mạnh Trường Khanh mỉm cười, nói: ‘’Chuyện này nói sau, ta giải quyết yêu thú này trước.’’
‘’Mạnh sư huynh, đây là yêu thú cấp ba.’’
Bạch Tố Khê cũng chưa kịp chú ý tu vi của Mạnh Trường Khanh, chỉ đơn thuần là lo lắng trong lòng, vội vàng nhắc nhở.
Trong ấn tượng của nàng, Mạnh sư huynh hẳn cũng giống như nàng, đều là Thông Khiếu Cảnh, không thể nào là đối thủ của yêu thú cấp ba này.
‘’Làm sao có thể? Người này cư nhiên đã đặt chân lên Ích Hải rồi!’’
Nhưng mà thanh âm già nua lại đột nhiên vang lên, tràn ngập khó tin.
Ích Hải Cảnh?!
Bạch Tố Khê cũng vô thức trợn tròn đôi mắt, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
Nhớ rõ sư tôn từng nói, lần này nàng nhất định sẽ vượt qua Mạnh sư huynh, dù sao nàng đã đạt được rất nhiều cơ duyên.
Nhưng bây giờ, nàng vẫn ở Thông Khiếu Cảnh lục trọng, mà Mạnh sư huynh cũng đã là Ích Hải Cảnh!
Chênh lệch chẳng những không có thu nhỏ lại, ngược lại đang không ngừng gia tăng.
‘’Người này rốt cuộc tu luyện như thế nào?’’
Thanh âm già nua dường như cũng có chút hoài nghi nhân sinh.
Bất quá thoáng qua lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất nàng không cần vận dụng bổn nguyên hồn lực.
Trạng thái linh hồn ngủ say, cũng là rất khó chịu.
Cái loại cảm giác giống như trầm luân trong bóng tối vô tận này.
――
Rống!
Nhận thấy có người xuất hiện, con yêu thú cấp ba lập tức dừng lại.
Thân hình của nó cực kỳ khổng lồ, gần như ngang vai với hai ngọn núi nhỏ bên cạnh.
Vô số phong nhận vây quanh bốn phía.
Lớp giáp lân trên người vô cùng sắc bén.
Đây là yêu thú gì?
Mạnh Trường Khanh tìm kiếm thông tin trong đầu, nhưng không có ấn tượng gì.
Bất quá nhìn bộ dáng đầu lâu, có chút giống đầu hổ.
‘’Hổ yêu nắm giữ Phong lực sao? Quên đi, mặc kệ nó là gì.’’
Mạnh Trường Khanh lười suy nghĩ.
Tay phải cầm kiếm, chậm rãi đi về phía trước.
Chân khí trong cơ thể cũng theo đó tuôn ra mãnh liệt.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vô số băng sương lấy kiếm làm trung tâm, khếch tán ra bốn phương tám hướng.
Nhiệt độ trong sơn cốc lập tức giảm xuống.
“Ảnh hưởng hoàn cảnh sao, xem ra người này còn nắm giữ một môn vũ kỹ Huyền cấp cao giai, nhưng bên trong Tàng Vũ Các, có môn vũ kỹ này không?”
Thanh âm già nua có chút kinh ngạc.
Bạch Tố Khê cũng đã đi qua Tàng Vũ Các.
Chẳng qua không đổi cái gì, chỉ là đi mở mang kiến thức mà thôi.
Mà trong Tàng Vũ Các, dường như không có kiếm quyết Băng hệ.
‘’Hẳn là thu hoạch từ bên ngoài tông môn, thuộc về kỳ ngộ của Mạnh sư huynh.’’
Bạch Tố Khê nghĩ nghĩ nói.
“Ân, vốn dĩ ta tường người này số mệnh không bằng ngươi, đợi một thời gian nữa ngươi nhất định có thể đuổi kịp, nhưng bây giờ xem ra, người này không kém ngươi ở bất cứ phương diện gì. Thậm chí là mạnh hơn.’’
‘’Có thể nói là yêu nghiệt.”
Trong thanh âm già nua hiếm khi hiện lên một tia cảm thán từ đáy lòng.
Thân là ma đạo đại năng, người có thể để cho nàng gọi như vậy, cũng không thấy nhiều.
“Cố gắng ở chung đi, quan hệ tốt với hắn sẽ có lợi cho ngươi.”
Thanh âm nói ra.
“Sư tôn!”
Nghe được hai chữ “ở chung”, hai má Bạch Tố Khê nhất thời ửng đỏ.
Nhớ rõ trước kia sư tôn còn nói nàng cùng Mạnh sư huynh không phải người cùng một thế giới.
Khiến nàng nhanh hết hy vọng.
Bây giờ lại là một cách nói khác.
Đang lúc hai người nói chuyện phiếm,
Mạnh Trường Khanh cách Yêu Hổ cũng càng ngày càng gần.
Đồng thời mở ra mắt dò xét.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải yêu thú cấp ba, phía trước đều là yêu thú cấp hai.
Thông tin cơ bản:
[Tính Danh: Thiên Phong Tùng Vân Hổ]
[Chủng tộc: Yêu thú]
[Đẳng cấp: Tam cấp sơ giai]
Thông tin thuộc tính:
[Thiên phú: Phong Thiểm]
[Thiên phú: Cuồng Phong Quyển Nhận]
[Thiên phú: Đại Phong Bạo]
Đối với yêu thú mà nói, mỗi khi đột phá một đại cảnh giới, sẽ thức tỉnh một thiên phú mới.
Một số thậm chí còn có thể tăng cường thêm một số thiên phú, khai thác lực lượng sâu hơn.
Trong đầu Mạnh Trường Khanh hiện lên rất nhiều tin tức về yêu thú.
"Này, ngươi đã khai linh trí chưa?"
Cảm giác khoảng cách không còn xa, Mạnh Trường Khanh ngừng lại, mở miệng hỏi.
"Rống!"
Nhưng mà đáp lại hắn, lại là tiếng rít gào khát máu.
Trong đôi mắt tràn ngập sát ý nồng đậm, không khác gì Thiết Giáp Viêm Sư lúc trước.
"Đường đường là yêu thú cấp ba, cũng không khai linh trí sao?"
Mạnh Trường Khanh khẽ nhíu mày.
Thật ra, hắn đối với thiên phú của những yêu thú này vẫn vô cùng hứng thú.
Nhưng yêu thú không khai linh trí, cũng chỉ có bản năng.
"Người vô tri không sợ, chúng cũng không sợ chết.’’
Sẽ không có cách nào lấy ‘’đức’’ phục yêu.
"Quên đi, xem ra ngươi cũng không có phúc phận trở thành bằng hữu của ta."
Sắc mặt Mạnh Trường Khanh trở nên bình tĩnh.
Bách Luyện Chi Kiếm trong tay bắt đầu xuất hiện hàn ý lạnh như băng.
Hưu hưu hưu!
Thiên Phong Tùng Vân Hổ dẫn đầu ra tay, phóng ra hơn mười đạo phong nhận từ các góc độ khác nhau tập sát Mạnh Trường Khanh.