Chương 73: Nhân Sinh Bằng Hữu Đã Khó Tìm, Tri Kỷ Lại Càng Thưa Thớt.
Phần thưởng bổ sung cũng rất không tệ, ba tấm Thẻ tạo nghệ Địa cấp vũ kỹ.
‘’Đúng rồi, ta nhắc cho ngươi một chuyện, ở một số điểm cơ duyên màu đỏ nhạt sẽ có Tiểu Phá Kính Đan.’’
Thu hồi tâm thần, Mạnh Trường Khanh nói.
‘’Tiểu Phá Kính Đan!’’
Bạch Tố Khê có chút kinh ngạc.
Đây là đan dược tam phẩm, lại có thể xuất hiện ở điểm cơ duyên màu đỏ nhạt.
Mạnh sư huynh đã nói như vậy, hiển nhiên là đã gặp qua.
‘’Thời gian cấp bách, ta còn có việc, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, đợi bí cảnh kết thúc, chúng ta sẽ gặp lại.’’
Mạnh Trường Khanh vỗ vỗ bả vai của nàng.
Đây là sự thật, không phải là hắn "nhấc quần lên liền đi".
Nếu như không phải ở trong bí cảnh, Mạnh Trường Khanh nhất định phải tiếp tục nâng cao độ hảo cảm.
Trong quy tắc của hệ thống, một khi độ hảo cảm đạt tới năm sao, có thể mở khóa càng nhiều chức năng.
Điểm mấu chốt nhất là, sau này trên người hảo hữu nếu xuất hiện thuộc tính mà hắn cảm thấy hứng thú có thể trực tiếp thu được.
Nha đầu Bạch Tố Khê này khí vận phi phàm, cách một đoạn thời gian, trên người sẽ có thứ tốt xuất hiện.
Cho nên phải kết giao thật tốt!
‘’Ân!’’
Bạch Tố Khê trọng trọng gật đầu.
Nàng biết rõ Mạnh Trường Khanh muốn làm gì.
Tu vi Ích Hải Cảnh, đủ để tung hoành rong đuổi trong Huyền Thanh Cảnh.
Hơn nữa với thực lực của Mạnh sư huynh, cho dù là điểm cơ duyên đỏ thẫm cũng nhẹ nhàng xử lý.
Tự nhiên phải nắm chắc thời gian, thu thập tất cả những tài nguyên cao cấp kia!
Về phần nàng có mấy cân mấy lượng vẫn là rõ ràng.
Điểm cơ duyên đỏ thẫm nàng sẽ không đi tham gia náo nhiệt.
Làm thêm vài cái cơ duyên hồng nhạt đã là đủ rồi.
‘’Sư tôn, ta có thể đem Minh Hải Quy Nguyên Công cho Mạnh sư huynh không?’’
Bạch Tố Khê tâm địa thiện lương, vẫn nghĩ có cái gì có thể báo đáp một phen trước.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Hình như cũng là một môn công pháp Địa cấp sơ giai trên người.
Bất quá công pháp này là sư tôn truyền cho nàng.
Cho nên trước tiên phải hỏi sư tôn.
‘’Có thể.’’
Thanh âm già nua đồng ý.
Đổi lại là trước đó, nàng nhất định sẽ không đáp ứng.
Dù sao công pháp này chính là Địa cấp, hơn nữa không giống công pháp bình thường.
Nhưng Mạnh Trường Khanh không phải người bình thường, hơn nữa từ mấy lần ở chung này cũng có thể thấy được, là một người đơn giản thuần túy, trọng tình trọng nghĩa.
Có thể dùng công pháp này, quan hệ giữa Bạch Tố Khê và hắn tăng lên một tầng.
Nói như vậy, cho dù sau này mình không còn cũng có thể có người bảo vệ nha đầu này.
‘’Đa tạ sư tôn.’’
Bạch Tố Khê mừng rỡ.
Nàng lập tức ngăn cản Mạnh Trường Khanh đang muốn rời đi.
Mạnh sư huynh chờ một chút.
‘’Có chuyện gì vậy?’’
Mạnh Trường Khanh nghi hoặc.
‘’Cái này cho ngươi!’’
Bạch Tố Khê lấy ra một cuốn bí tịch từ trong ngực, hai tay nâng, đưa tới trước mặt Mạnh Trường Khanh.
Khi nhìn thấy tên trên cuốn bí tịch.
Đồng tử Mạnh Trường Khanh co lại.
Chính là Minh Hải Quy Nguyên Công!
Mặc dù vẫn chưa dung hợp môn công pháp này, nhưng từ phần thưởng phát động thêm có thể thấy rõ ràng đây là môn công pháp Địa cấp!
Địa cấp trân quý biết bao?
Cho dù là đệ tử chân truyền của Thái Huyền tông, phần lớn đều không có tư cách học được.
Bọn hắn đều dùng công pháp Huyền cấp cao giai.
Nếu đạt được, tất nhiên coi như trân bảo, sao có thể dễ dàng cho người.
‘’Xem ra vị trí của mình trong lòng nha đầu này đã rất cao.’’ Mạnh Trường Khanh thầm nghĩ
Nhưng điều này cũng có liên quan đến tính cách của Bạch Tố Khê.
Nàng tâm địa thiện lương, có ơn tất trả.
"Sư huynh gặp lại!"
Cảm giác có thể bị cự tuyệt, Bạch Tố Khê trực tiếp nhét bí tịch vào tay Mạnh Trường Khanh, sau đó xoay người rời đi.
"Nha đầu này."
Mạnh Trường Khanh có chút dở khóc dở cười.
Nhưng trong lòng lại có loại cảm giác khó có thể nói thành lời.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể lắc đầu.
Đem bí tịch cất kỹ.
Kể từ đó, hắn ngược lại có thể không cần kiêng dè, đường đường chính chính sử dụng môn công pháp này.
Cho dù bị Bạch Tố Khê nhìn thấy cũng không sao.
Nếu không, sau này hắn còn phải tìm cái lý do, nếu không không cách nào giải thích việc mình biết được 《Minh Hải Quy Nguyên Công》 từ chỗ nào.
Rời xa Mạnh Trường Khanh.
Bạch Tố Khê dừng lại ở một sườn núi nhỏ.
Chỉ thấy nàng xoay người, nhìn về phía Mạnh Trường Khanh.
Mỗi lần gặp mặt Mạnh sư huynh, đều ngắn ngủi như thế, nếu có thể lâu dài một chút thì tốt rồi.
‘’Nhân sinh bằng hữu đã khó tìm, tri kỷ lại càng thưa thớt. Ngươi vận khí không tệ, gặp được một người tốt.’’
Thanh âm già nua hiếm khi cảm khái một câu.
Đổi lại là nàng lúc đó.
Nếu là có cây Cửu Diệp Lam Linh Thảo bày ở trước mặt, dù là đồng môn cũng sẽ tự giết lẫn nhau.
Đạo đức? Tình ngươi? Có thể bằng lợi ích thực tế ở trước mặt sao.
Nhưng trong mắt Mạnh Trường Khanh lại không có chút tham lam nào.
Chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.
Hắn theo liếc mắt một cái, liền dời đi.