Ta Không Làm Thiếp

Chương 103: Chọc thủng

Hôm sau là một ngày đầy nắng. Bầu trời quang đãng, ánh dương rực rỡ, tuy đã là cuối hè, mà thời tiết vẫn vô cùng oi bức.

Trong thư phòng nhỏ, cạnh chiếc bàn dài đặt một chiếc bình sứ men hoa xanh Long Tuyền, bên trên cắm mấy nhành lan Mân Trung thoảng hương dìu dịu, màu sắc và hoa văn rất là trang nhã. Chỉ có nội dung bài giảng trong phòng là không tao nhã lắm mà thôi.

“Hôm nay giảng một mẩu thuộc《 Tả Truyện 》:Chu Trịnh trao đổi con tin.” Hạc Bích tiên sinh hơn năm mươi tuổi, người gầy nhưng khỏe mạnh. Ông ngồi trước bàn, mở miệng nói: “…… Trịnh Vũ Công và cha con Trịnh Trang Công đều làm khanh sĩ cho vua Bình Vương nhà Chu, nắm giữ chính trị trong vương triều nhà Chu. Sau đó vua Bình Vương định để cho Tây Quắc Công chia xẻ quyền lực của Trịnh Trang Công, nên không còn chỉ tín nhiệm Trịnh Trang Công nữa. Do đó Trịnh Trang Công vô cùng oán giận Bình Vương……”

Ông đọc xong, chau mày nói: “Đại ý là nói Chu Bình Vương cùng Trịnh Trang Công trao đổi con tin vốn là để thể hiện sự tín nhiệm lẫn nhau, cuối cùng lại vẫn trở mặt.” Dứt lời, ông nghiêm mặt: “Phần này chỉ để minh họa tầm quan trọng của lòng trung thành và sự tin tưởng.”

Hạc Bích tiên sinh không cấm Triều Sinh phát biểu cảm tưởng cá nhân. Triều Sinh cũng không sợ ông, lẩm bẩm phản bác: “Thế thì sách này nói chẳng đúng gì cả. Cái gì mà “Nếu như hai bên hiểu biết lẫn nhau, thông cảm lẫn nhau, thì chỉ cần dùng lễ để ràng buộc nhau, tuy không trao đổi con tin thì cũng không ai có thế ly gián nổi.”? Giữ chữ Lễ và chữ Tín đúng là tốt đấy. Nhưng nhà Chu suy tàn, họ Trịnh đã có ý chinh phạt nhà Chu. Lẽ nào chỉ cần cậy vào chữ Lễ và chữ Tín thì có thể khiến nước Trịnh dừng tay ư?”

Hạc Bích tiên sinh ngẩn ra, nhìn gương mặt non nớt của Triều Sinh, vui mừng nói: “Tiểu công tử quả thực thông minh.”

Triều Sinh vừa nghe tiên sinh khen nó, liền ngọt ngào đáp lại: “Đều là nhờ tiên sinh dạy tốt.”

Hạc Bích tiên sinh đã hơn năm mươi, bình thường coi cậu nhóc cũng như con cháu trong nhà, nghe vậy nhịn không được bật cười. Chợt nhớ còn đang trong giờ học, không tiện cười đùa, ông liếc nhìn cây thước đặt cạnh bình hoa lan, dạy bảo: “Làm người chớ có mồm mép.”

Thước gỗ rất dày, tưởng tượng đánh lên người chắc là đau lắm.

Triều Sinh lập tức ngồi thẳng lưng, làm bộ làm tịch nói: “Tiên sinh dạy phải lắm.”

Thấy cậu nhóc đáp lời, Hạc Bích tiên sinh vuốt râu cười, đang muốn giảng giải tường tận chuyện Chu Trịnh trao đổi con tin, chợt thấy hoa lan trưng trên bàn tuy thơm ngào ngạt, lại ủ rũ héo úa, ông không khỏi thở dài: “Hấp hấp thịnh nhiệt, chưng ngã tằng hiên.” (1)

Triều Sinh nhăn nhó cau mày. Trời thì nóng mà còn ngâm phú vịnh ngày hè, càng nghe càng nóng.

Trời nóng thế này, Triều Sinh dù có ham học mấy nữa cũng chịu không thấu, một lòng ao ước được uống ngụm nước lạnh, cắn miếng mơ chua. Nhưng nó tinh ranh nghịch ngợm, hiếm khi nói thẳng ý nghĩ trong lòng, chỉ nhìn tiên sinh ra chiều hết sức ân cần: “Tiên sinh có muốn dùng nước quế chưng không? Pha với nước giếng, mát ơi là mát.”

Ngài hãy nói là muốn đi, để con cũng được hưởng thụ chung với.

Thấy học trò biết hiếu thảo với thầy như vậy, Hạc Bích tiên sinh tuy rất hài lòng, lại nghiêm mặt nói: “Chốn thư phòng sao có thể ăn ăn uống uống được? Huống hồ học tập cần phải tĩnh tâm, tâm mà không tĩnh sẽ tự thấy nóng bức.” Nói rồi, ông lại tiếp tục cầm sách lên giảng bài.

Triều Sinh bây giờ đã chẳng còn thấy nóng đâu nữa, ôm trái tim rét lạnh, cậu nhóc cố gượng đáp: “Tiên sinh dạy phải lắm.”

Hạc Bích tiên sinh thấy trán nó rịn mồ hôi, lại quay ra nhìn sắc trời, rồi mới xua tay: “Cũng sắp đến giờ ngọ rồi, hôm nay cho phép con giải lao sớm hơn chút.”

Triều Sinh mừng rơn, lại làm bộ hành lễ đàng hoàng, luôn miệng nói học sinh cáo lui, sau đó bước ra cửa thư phòng.

Ai ngờ mới vừa mở cửa, liền thấy dưới tàng chuối tây trong viện có người nam mặc đạo bào xanh ngọc, đeo đai lưng bạc đứng đó, đằng sau có hai thị vệ theo hầu.

“Lâm sư phụ.” Triều Sinh vừa hô vừa chạy tới.

Lâm Bỉnh Trung vội vàng chắp tay chào: “Bái kiến tiểu công tử.”

Triều Sinh dừng bước, cười hì hì đáp lễ: “Bái kiến Lâm sư phụ.” Dứt lời, cậu nhóc mím môi nhìn Bùi Thận, vẻ mặt không mấy chào đón.

Thúc thúc mua gạo này, sao hôm nay lại mò đến nhà nó?

Triều Sinh vờ kinh ngạc: “Thúc thúc, ngài đến tìm Hạc Bích tiên sinh sao?” Đoạn, nó quay về hướng thư phòng hô tiên sinh.

Hạc Bích nghe tiếng nó gọi luôn mồm, tưởng nó bị làm sao bèn vội chạy ra xem. Ông trông thấy Bùi Thận, liền chắp tay chắp tay thi lễ, nghiêm túc nói: “Bái kiến đại nhân.”

Bùi Thận vẫy tay để ông cáo lui.

Triều Sinh thấy thế liền biết mình đã đoán đúng. Không chỉ mỗi Lâm sư phụ là thuộc hạ của vị thúc thúc này, mà ngay cả Hạc Bích tiên sinh cũng thế.

Cử cấp dưới của mình đến dạy văn dạy võ cho nó, chứng tỏ —— người này quả thật muốn làm cha mình.

Triều Sinh âm thầm cảnh giác, ngẩng đầu cười nói: “Thúc thúc không phải tìm Hạc Bích tiên sinh, vậy chắc là tìm mẹ rồi? Thế thì ngài phải đến phòng khách mới đúng.”

Bùi Thận cúi đầu nhìn Triều Sinh, thấy cậu nhóc mặc bộ lan sam màu xanh thẫm, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì chạy bộ, đôi mắt đen láy trong vắt, dáng vẻ nom thật lanh lợi đáng yêu.

“Ta không phải đến tìm mẹ con, mà là tìm con đấy.” Bùi Thận nói.

Triều Sinh ngẩn ra. Câu nó vừa nói vốn là để thăm dò Bùi Thận, xem xem người này có nhận hay không, không ngờ thúc ta lại không phải đến tìm mẹ.

Tìm mình làm gì? Triều Sinh mờ mịt suy tư.

Bùi Thận nói đoạn, định khom lưng bế Triều Sinh rồi sải bước vào thư phòng. Ai ngờ Triều Sinh bởi vì không thích y, theo bản năng tránh đi.

Bùi Thận hơi ngừng lại. Nhớ tới hai lần gặp nhau trước đó, Triều Sinh rất là thân thiện, nhiệt tình, y lập tức nhận ra đứa bé này đang tránh né mình.

Triều Sinh tránh xong mới nhận ra không đúng, lập tức ngẩng đầu cười khanh khách giải thích: “Thúc thúc, ta vừa làm bài tập xong, trên người chắc có lẽ sẽ dính mực. Chớ để nó vấy bẩn áo quần của ngài.”

Bùi Thận liếc nhìn nó một cái, biết tỏng đứa trẻ này ranh mãnh, y cũng không nói tin hay là không, chỉ ừ một tiếng rồi nắm tay Triều Sinh bước vào thư phòng.

“Mới vừa rồi Hạc Bích tiên sinh dạy con đọc《 Chu Trịnh trao đổi con tin》, con nói Tín và Lễ không đủ để khiến Trịnh quốc ngưng ý định chinh phạt Chu Vương, vì sao lại cho rằng như thế?”

Tất nhiên là bởi đêm đó, dù mẹ cậu nhóc nổi tiếng là người sống có trước có sau, giữ đủ chữ tín chữ nghĩa nhưng vì rốt cuộc chỉ là gia đình buôn thương mà bị Vương Bổng để mắt đến, suýt chút nữa cửa nát nhà tan. Từ đó có thể thấy Tín và Lễ gì đó, ở thời điểm không có thực lực đều vô ích, chỉ có thể mặc người khác ức hiếp.

Cũng chính từ sau hôm ấy, Triều Sinh nảy ra ý định đọc sách để đi thi cũng như tập tành luyện võ. Chỉ có  vũ lực và quyền lực mới có thể bảo vệ được bản thân và mẹ mà thôi.

Nhưng những suy nghĩ này Triều Sinh nhất định sẽ không bày tỏ với thúc thúc mua gạo, nó chỉ cười khì nói: “Ta chỉ là nói vậy thôi.”

Bùi Thận tuy không tin, nhưng cũng không vội. Y bế cậu nhóc đặt lên ghế quan mạo, để Trần Tùng Mặc lấy hết quà tặng bày ra chiếc bàn dài trong thư phòng.

Từ đồ chơi làm bằng đường, chong chóng, đồ chơi bằng đất mua ở vỉa hè cho đến chặn giấy bằng bạch ngọc điêu khắc hình kỳ lân, giấy mực bút nghiên, đèn đọc sách bằng đồng, giá gác bút bằng gốm trắng Định Châu… Xen lẫn trong ấy còn có một thanh dao găm lóe lên ánh sáng bén ngót.

Là dao găm thật, chứ không phải kiếm gỗ nữa!

Hai mắt Triều Sinh sáng rực lên, hớn hở muốn sờ thử một phen, lại cố nhịn ngồi đó xã giao với y: “Thúc thúc, ngài mang nhiều quà thế này để làm chi?”

Thấy nó như vậy, Bùi Thận cũng ngồi xuống ghế quan mạo, thuận miệng nói: “Lúc trước ta từng hứa sẽ chơi cùng con. Ngờ đâu có việc nên đành dời lại, thế nên hôm nay ta mang quà đến để mong con thứ lỗi.”

Triều Sinh tin mới là lạ. Làm gì có ai cố tình ôm nhiều quà cáp đến chỉ để xin lỗi một đứa bé chứ.

Trừ phi vị thúc thúc này có việc cần nhờ nó, hoặc là cần nhờ mẹ.

Triều Sinh cười: “Cảm ơn thúc thúc.” Dứt lời, lại nói: “Nhưng ta còn nhỏ, mẹ không cho ta nhận quà đắt tiền đâu.” Đây là tỏ ý khước từ một cách lịch sự.

Bùi Thận cười nói: “Mẹ con đã biết rồi, nàng cũng đã gật đầu đồng ý.”

Trái tim Triều Sinh căng thẳng, đâu còn tâm trạng nào mà quan tâm quà với chả cáp nữa. Nó sợ mẹ thích vị thúc thúc này, cho nên mới ngầm cho phép người này đến lấy lòng mình.

Nhưng ngẫm lại, mẹ xưa nay luôn giữ lời hứa, chưa bao giờ gạt nó. Cậu nhóc nghi ngờ hỏi: “Thúc thúc quen với mẹ sao?”

Bùi Thận vốn định bụng làm quen với Triều Sinh đã, sau đó mới chậm rãi vén từng lớp màn để phơi bày sự thật. Nhưng kể từ khi biết Triều Sinh phản cảm với y, Bùi Thận liền thay đổi ý định.

Muốn thành đồng minh để Triều Sinh nói tốt cho y, có thể dùng tình nghĩa, đồng thời cũng có thể dùng lợi ích kia mà.

Nghĩ đến đây, Bùi Thận mở miệng nói: “Ta và mẹ của con đã quen nhau từ mười năm trước rồi.”

Mười năm? Triều Sinh mới có hơn năm tuổi!

Triều Sinh kinh ngạc tròn mắt, ngờ vực nói: “Vì sao ta chưa bao giờ nghe mẹ ta nhắc tới thúc thúc?”

Ánh mắt Bùi Thận chợt ảm đạm xuống, khẽ nói: “Sáu năm trước ta lạc mất mẹ của con.”

Đã dùng tới từ lạc mất, vậy nhất định là những người cực kỳ thân cận. Triều Sinh tò mò hỏi: “Vì sao lại lạc mất?”

Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Bùi Thận dù là người bình tĩnh mấy nữa cũng không nhịn được mà tinh thần hoảng hốt. Y biết chuyện này kiểu gì cũng không tránh khỏi, liền cố gắng trấn tĩnh nói: “Là vào sáu năm trước ở Hàng Châu, lúc ngắm thủy triều trên sông Tiền Đường thì bị lạc.”

Triều Sinh ngẩn ra, đón ánh nhìn chăm chú ôn hòa của Bùi Thận, nó bồn chồn như ngồi trên đống lửa.

Triều Sinh nhớ vị thúc thúc này từng nói mình cũng có đứa con trai tên Triều Sinh.

Sáu năm trước là thời điểm mẹ vừa mang thai Triều Sinh, là lúc cha đã bảo vệ mẹ một đường từ Hàng Châu tới Hồ Quảng, lại cũng là lúc thúc thúc mua gạo lạc mất mẹ …… Sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trước giờ mẹ chưa bao giờ nhắc việc có quen với thúc thúc mua gạo?  Tại sao con của hai người đều trùng tên Triều Sinh? Là do trùng hợp sao?

Bao nhiêu suy tư đảo lộn trong bộ óc bé tí của Triều Sinh, nhưng nó cố dằn xuống. Mẹ sẽ không lừa nó, vậy chắc chắn thúc thúc mua gạo này có vấn đề.

“Thúc thúc, ngài quen với mẹ ta như thế nào? Hai người có quan hệ gì thế? Sao lại lạc nhau vào lúc đi xem sóng?” Triều Sinh tròn mắt đặt câu hỏi liên tục.

Bị ánh mắt trong veo của đứa bé nhìn trực diện, ngay cả Bùi Thận gặp chuyện hiếm khi thất thố cũng bắt đầu thấy hơi hồi hộp, lo lắng.

Y hít thở sâu một lúc, nghiêm mặt nói: “Sáu năm trước, mẹ con có thai rơi xuống sông, rồi đi theo đám người Ngọc Dung, Bành Hoành Nghiệp tới Hồ Quảng an cư, sau đó mới sinh hạ con.”

Triều Sinh ngẩng đầu ngây ngô nhìn Bùi Thận, ngay sau đó nó rốt cuộc nhận ra. Ý của câu này là, từ đầu tới đuôi mẹ đều chỉ có một thân một mình, cha của nó chưa bao giờ từng xuất hiện.

Triều Sinh nhíu chặt lông mày, trợn mắt mím môi, giận dữ nắm chặt hai đấm.

“Ngài nói bậy! Là cha ta đã cứu mẹ! Là cha ta bảo vệ mẹ đi tới Hồ Quảng!”

Triều Sinh phẫn nộ cực kỳ, nhảy phắt khỏi ghế, vụt ra ngoài như cơn lốc, sai sử thư đồng đang đứng ngoài hành lang: “Hổ Tử! Bảo Lục Tử thúc thúc đuổi bọn họ ra ngoài! Nhanh đi!!”

Hổ Tử hoảng sợ, cũng không dám cãi lại, chỉ lo nhanh như chớp phi ra ngoài.

Triều Sinh đứng trước cửa, lồ ng ngực phập phồng, khóe mắt ửng đỏ, dáng vẻ tức giận không thể át, nhưng giọng nói non nớt dù chứa đầy phẫn nộ cũng che được nỗi kinh hoàng ẩn đằng sau.

Triều Sinh thật sự sợ hãi.

Cậu nhóc bướng bỉnh đứng chôn chân trước cửa nén nước mắt, không chịu quay đầu nhìn Bùi Thận cũng theo ra cùng.

Bùi Thận nhìn nó, nghĩ bụng nếu Triều Sinh cứ tiếp tục thế này, lát nữa Lục Tử dẫn Thẩm Lan đến, nàng nhất định sẽ mắng y.

Bùi Thận vất vả bao lâu mới hòa hoãn được quan hệ với Thẩm Lan một chút, cũng không muốn chọc giận nàng, bèn mở miệng nói: “Có một số việc mẹ con không nói, nhưng con chắc cũng có thể nhận ra được.”

Triều Sinh không nói tiếng nào, chỉ một mực ngóng nhìn cửa tròn, không chịu để ý tới y.

Bùi Thận trước nay luôn cho rằng trẻ con không nên được bảo bọc quá mức, lại nghĩ chuyện đã đến nước này, liền dứt khoát bóc trần toàn bộ.

“Triều Sinh, con là con trai của ta.”

Triều Sinh cắn chặt cánh môi không chịu mở miệng, nhưng nước mắt rốt cuộc vẫn rơi xuống.

“Ngài – nói – bậy.” Triều Sinh vốn dĩ tính cách cứng cỏi, nghe vậy càng không chịu cúi đầu, nói xong liền tiếp tục cắn môi, sợ tiếng thút thít khiến mình trông có vẻ yếu thế.

“Nếu con không tin, có thể tự mình đi hỏi mẹ con xem.”

“Ta sẽ hỏi.” Hai mắt Triều Sinh đỏ bừng, nước mắt từng hạt rơi tí tách, nhưng vẫn cố nén mà gằn từng chữ một.

Bùi Thận thở dài một tiếng, chỉ vào thư phòng nói: “Theo ta vào trong đi thôi, không cần phải hỏi mẹ con đâu. Con muốn biết gì, ta đều sẽ kể cho con tất.”

Triều Sinh lắc đầu, ương ngạnh đứng đó nhìn cửa tròn không nhúc nhích nhìn, thậm chí cũng không chịu liếc nhìn Bùi Thận một cái.

“Con không muốn mẹ con phải khó xử đâu đúng không?” Bùi Thận nhàn nhạt nói.

Câu này nhẹ nhàng đánh nát sự bướng bỉnh của Triều Sinh. Cậu nhóc vốn dĩ thông minh, rất nhanh liền ý thức được Bùi Thận có thể xuất hiện ở viện sau chắc hẳn đã trải qua sự cho phép của mẹ rồi. Nhưng mẹ lại chưa từng nói với nó, có thể thấy mẹ đang rất khó xử, không biết phải mở miệng thế nào. Nếu lúc này nó hỏi mẹ, nhất định sẽ khiến mẹ rối rắm nan giải.

Triều Sinh dùng mu bàn tay quệt nước mắt, cũng không thèm liếc nhìn Bùi Thận cái nào, chỉ lo bước qua bậc cửa đi vào thư phòng.

Bùi Thận để Lâm Bỉnh Trung cùng Trần Tùng Mặc đứng gác bên ngoài. Y khép cửa rồi bế Triều Sinh đặt lên ghế quan mạo, thấy nó không hề giãy giụa, y buồn cười nói: “Mới rồi còn chống đối ta đến vậy, lúc này lại thật là nghe lời.”

Triều Sinh thầm nghĩ nó đâu có ngốc. Nếu tự mình cố sức bò lên ghế, nhất định sẽ bị người xấu cười chê. Dù gì cũng là mượn sức người xấu xa này, thế thì cứ tận dụng hết khả năng đi vậy!

“Ngài, ngài muốn, muốn nói gì?” Triều Sinh rất cố gắng muốn nói chuyện với Bùi Thận, nhưng nước mắt thì đã ngừng rơi, chỉ có tiếng nấc là mãi không ngăn được.

Bùi Thận nhíu mày: “Con năm nay cũng đã hơn năm tuổi rồi, sao cứ thút tha thút thít mãi thế.”

Triều Sinh không muốn bị y khinh thường, bèn đưa tay lau sạch nước mắt, đứng thẳng lưng trên ghế, ngẩng đầu nhìn Bùi Thận.

Bùi Thận cũng không thích những đứa bé tính tình nhút nhát, thấy nó như vậy, y hài lòng nói: “Tên của ta là Bùi Thận, tự Thủ Tuân, là Ngụy Quốc công thế tử.” Dứt lời, y nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Sắp tới đây sẽ thành Thái Tử của triều đại mới.”

Triều Sinh ngẩn ra, không ngờ địa vị của người này lại cao như vậy. Nhưng nghĩ lại, người thế này không cần thiết phải lừa cậu nhóc.

Mình quả thật là con của y.

Trái tim Triều Sinh từ từ chùng xuống, dù trong lòng ủ dột, ngoài miệng vẫn ngoan cố nói: “Nếu ngài ghê gớm đến vậy, sao lúc Vương Bổng xông đến lại chẳng thấy bóng ngài đâu?”

Bùi Thận chỉ cần nhớ lại đêm ấy Thẩm Lan đã trải qua nguy hiểm cỡ nào, vẻ mặt không kìm nổi mà lạnh xuống, giận dữ phủ đầy hai mắt. Y lạnh lùng nói: “Vương Bổng đã chết, những kẻ chống đỡ sau lưng cũng đều bị ta nhổ tận gốc. Toàn bộ những ai dính líu trong đó, đều đã về cõi bên kia.”

Buồn giận trong lòng Triều Sinh hơi nguôi ngoai, nó cố xụ mặt hỏi: “Vậy ngài và mẹ ta sao lại tách ra? Mẹ ta rơi xuống sông, ngài không đi tìm mẹ sao?”

Bị cậu nhóc chất vấn, Bùi Thận phảng như lần nữa trông thấy cảnh tượng Thẩm Lan đứng trên con đê dài gieo mình vào sóng gió.

Y nghiêm nghị nói: “Tìm rất lâu, chỉ là ta cho rằng mẹ con đã qua đời rồi.”

Triều Sinh nghĩ bụng nhưng mẹ ta đâu có mất trí nhớ. Mẹ không trở về tìm ngài, vậy chắc chắn là ngài đã làm gì không đúng.

Nghĩ đến đây, Triều Sinh theo đó hỏi dò: “Trước kia có phải ngài đã làm chuyện gì không tốt hay không?”

Bùi Thận hơi giật mình. Vấn đề khiến Thẩm Lan do dự rối rắm hồi lâu, lúc này được mang tới trước mặt y.

Bùi Thận sao chịu nói thẳng với đứa bé về quá khứ chẳng ra gì của mình và Thẩm Lan, y không hề biến sắc đáp: “Chuyện giữa ta và mẹ con, hai ta sẽ tự giải quyết, không ảnh hưởng gì đến con cả.”

Triều Sinh càng chán ghét y thêm, khịt mũi nói: “Ta là do mẹ ta nuôi lớn, chẳng có quan hệ gì với ngài.” Dứt lời, nó nhảy khỏi ghế muốn bỏ đi.

Bùi Thận biết nó hay tin cha ruột có vấn đề, nhìn như sau cơn hoang mang vẫn còn có thể tỉnh táo hỏi y, thực ra vẫn chưa hoàn hồn, suy nghĩ vẫn còn mịt mù lộn xộn.

Nghĩ vậy, Bùi Thận mở miệng nói với nó: “Ta giờ đây đã gặp lại mẫu thân của con, tất sẽ dẫn hai mẹ con con quay về kinh đô.”

Triều Sinh ngẩn ra. Nó không thích thúc thúc, cũng ghét luôn kinh đô gì đó. Ai mà thèm đi chứ!

“Ta không đi.” Triều Sinh sầm mặt, gằn từng chữ một nói.

Nếu một đứa trẻ nào khác nói chuyện với y kiểu này, Bùi Thận đã sớm bỏ của chạy lấy người. Nhưng đây là con của y và Thẩm Lan, cũng là đích trưởng tử của y, Bùi Thận hết sức có kiên nhẫn giảng giải với nó.

“Lẽ nào con không muốn làm Thái Tử sao?” Bùi Thận cười hỏi.

Lời này nếu lấy ra để hỏi một đứa trẻ năm, sáu tuổi nào khác, có lẽ sẽ vẫn ngây ngô chưa hiểu gì. Nhưng Triều Sinh thì khác.

Những ám ảnh về ngày tháng chiến tranh loạn lạc nay đây mai đó, cùng với biến cố suýt nữa tan cửa nát nhà, dù có mẫu thân một mực che chở, Triều Sinh cũng đã hiểu chuyện sớm hơn lứa tuổi của mình.

Cậu nhóc rất nhanh liền ý thức được, mẹ chưa từng nhắc đến Ngụy Quốc công Thế tử bao giờ. Có thể thấy, mẹ không muốn nó nhận cha ruột. Nếu Triều Sinh nhận, mẹ nhất định sẽ buồn lòng.

Triều Sinh trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Ta không muốn làm Thái Tử gì cả.”

Bùi Thận không cho là đúng, cười cười: “Con có muốn.”

Ban nãy câu đầu tiên Triều Sinh mở miệng chính là hỏi về lúc Vương Bổng tấn công Thẩm trạch, nó chắc chắn rất để bụng chuyện này.

Vượt qua nguy hiểm suýt nữa cửa nát nhà tan, nếu vẫn chưa nảy ra ý định muốn trở nên xuất chúng, chẳng có khát vọng gì đối với quyền lực, thế thì đó không phải con trai của Bùi Thủ Tuân y đây.

“Con cũng đã sáu tuổi, là người lớn rồi. Hẳn cũng biết tên Vương Bổng ức hiếp mẹ con hai người đến mức nhà cửa lụi tàn như thế, ta lại có thể diệt trừ hắn dễ như trở bàn tay.”

Triều Sinh cắn môi, không đáp.

“Chỉ có đủ quyền thế cùng địa vị, mới có thể không bị người khác hiếp đáp, mới có thể bảo vệ bản thân và mẹ con.” Bùi Thận nhàn nhạt nói, “Nếu không, chỉ cần một cơn sóng nhỏ ập đến cũng đủ khiến cuộc sống của con bị đảo lộn toàn bộ.”

Triều Sinh im lặng thật lâu, đến cuối cùng cũng không trả lời. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập, theo đó là giọng Thẩm Lan vội vàng hô lên.

“Triều Sinh? Con có trong đó không?”

Thẩm Lan vừa nghe Lục Tử tới báo liền chạy vội đến nơi. Thấy cửa đóng kín mít, Lâm Bỉnh Trung cùng Trần Tùng Mặc đứng bất động gác ngoài cửa.

“Bùi Thận cũng ở trong?” Thẩm Lan hỏi.

Hai người không dám gạt nàng, đành cẩn thận gật đầu.

Thẩm Lan nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao Triều Sinh lại nổi giận? Còn đòi kêu người đuổi các người ra ngoài nữa.”

Da đầu Trần Tùng Mặc tê rần, liên tục liếc nhìn về phía cửa phòng, hận một nỗi sao cửa vẫn còn chưa mở, để Gia nhà mình có thể nhanh chóng bước ra giải vây.

Ngặt nỗi tính Lâm Bỉnh Trung vốn thẳng như ruột ngựa, hắn thật thà đáp: “Ban nãy Gia nói với tiểu công tử ngài là cha ruột của tiểu công tử.”

Tin này tưởng như một cái búa tạ nện lên đầu, khiến Thẩm Lan chóng mặt quay cuồng, mắt nổ đom đóm.

“Tên điên này!” Thẩm Lan giận dữ xông tới đập cửa phòng.

Nghe nàng mắng Gia nhà mình, Trần Tùng Mặc và Lâm Bỉnh Trung lặng lẽ nhìn nhau, sau đó đồng thời cúi đầu, chỉ hận không thể cứ vậy mà biến mất khỏi đây.

Thẩm Lan nôn nóng gõ cửa, cố hết sức thả nhẹ giọng nói: “Triều Sinh ơi, là mẹ đây, Con mở cửa cho mẹ có được không?”

Cửa gỗ bách khắc hoa cuối cùng cũng mở ra.

Thẩm Lan lập tức ngồi xổm xuống, thấy đôi mắt Triều Sinh hồng hồng, nàng liền biết nó vừa khóc.

Thẩm Lan xót con, vội ôm Triều Sinh vào lòng, chậm rãi vuốt v e tấm lưng cậu nhóc.

Nước mắt đã khô của Triều Sinh lần nữa trào ra, nức nở gọi “Mẹ”, rồi ôm ghì lấy cổ Thẩm Lan để nàng bế nó lên.

Thẩm Lan đứng dậy, dữ dằn trừng Bùi Thận, lại vẫn nhớ cha mẹ không nên cãi nhau trước mặt con cái, bèn gắng nhịn mà ôm Triều Sinh bước ra ngoài, vừa đi vừa dỗ dành nó.

Bùi Thận lần đầu thấy dáng vẻ dịu dàng này của nàng, lại không phải để dành cho mình, lòng y khỏi dâng lên đôi chút chua chát. Vốn định nói con hư tại mẹ nuông chiều, nhưng rồi ngẫm lại câu này khác gì lửa cháy còn đổ thêm dầu, y nuốt trở vào bụng, dời bước theo sau Thẩm Lan.

“Thu Diên, mời Bùi đại nhân đến phòng khách.” Thẩm Lan lạnh lùng nói.

Bùi Thận vốn muốn theo nàng về phòng chính, lúc này nghe vậy, đành phải ngại ngùng theo Thu Diên trở ra phòng khách.

Thẩm Lan ôm Triều Sinh vào phòng chính, lại kêu Xuân Quyên lấy khăn để nó lau nước mắt, vỗ về hồi lâu, Triều Sinh mới ngừng nức nở, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Từ đầu chí cuối, Triều Sinh cũng chưa hỏi nàng bất cứ điều gì, một chữ cũng chưa hỏi tới.

Thẩm Lan biết Triều Sinh không muốn khiến nàng khó xử, nhưng lồ ng ngực nàng vẫn mắc nghẹn như cũ.

Nàng vuốt v e trán của Triều Sinh, tém góc chăn cho nó, sau đó rón rén khép cửa lại.

Cửa vừa đóng lại, mặt Thẩm Lan lập tức sầm xuống, vội vàng đi thẳng ra phòng khách.

Phòng khách, Bùi Thận đang ngồi trên ghế hoa hồng gỗ bách, nhấc chén trà sứ trắng hoa văn triền chi, từ tốn hớp ngụm trà lá thơm ngào ngạt.

Thẩm Lan vào phòng khách liền trông thấy bộ dạng thong thả ung dung này của y, cơn tức dâng lên, nàng lạnh giọng nói mát: “Bùi đại nhân thư thái quá nhỉ.”

Bùi Thận bất đắc dĩ buông chén trà: “Việc này sớm muộn gì cũng phải nói ra. Nàng không đành lòng thì để ta nói. Sao bây giờ lại nổi cáu với ta?”

Thẩm Lan bị giọng điệu đổi trắng thay đen này chọc tức đến phát run: “Ta không cản ngài đến gặp Triều Sinh, vốn định chờ quan hệ của hai người tốt hơn, ta sẽ mở miệng kể rõ sự thật với nó, rồi lại xin lỗi Triều Sinh vì đã giấu giếm nó lâu đến vậy. Còn ngài vừa xông tới liền nói trắng ra như vậy. Triều Sinh mới có sáu tuổi, làm sao chịu nổi?”

Bao nhiêu năm nay ngoại trừ cái đêm Vương Bổng xông đến, Thẩm Lan chưa bao giờ thấy Triều Sinh khóc đến đứt ruột đứt gan như vậy.

Bùi Thận cũng không hối hận đã bóc trần việc này. Ban đầu y cũng muốn tạo quan hệ tốt với Triều Sinh, lại không ngờ nó đã này sinh cảm giác mâu thuẫn với mình. Đứa bé này tính cách bướng bỉnh, nếu muốn giở thủ đoạn dụ dỗ, thế thì cũng phải khiến nó bỏ qua sự phòng bị với y mới được. Nếu không chỉ sợ càng dụ dỗ, Triều Sinh sẽ càng thêm nghi ngờ y có mục đích khác. Đừng nói tới chuyện nói tốt thay Bùi Thận, nó không xúi giục Thẩm Lan cách xa y đã tốt lắm rồi.

Vì thế, Bùi Thận chọn nói thẳng không kiêng dè gì nữa. Có quan hệ cha con ruột thịt đường đường chính chính, Triều Sinh biết y sẽ không hại nó, sẽ không hại mẹ nó, sau đó lại dùng mọi cách để dụ dỗ, nhất định có thể lấy được lòng Triều Sinh.

“Là ta không tốt, nàng chớ giận.” Bùi Thận đứng dậy định níu tay Thẩm Lan.

Thẩm Lan hất phăng tay y ra, lạnh mặt nói: “Hôm nay trong thư phòng, ngài rốt cuộc đã nói với Triều Sinh những gì?”

Bùi Thận sao chịu nói bản thân lấy lợi ích ra để dụ dỗ Triều Sinh, y mỉm cười: “Chỉ tán gẫu vài câu thôi.” Tán gẫu, nhưng đều là những lời thật lòng.

Thẩm Lan đâu dễ chịu tin, đương trường cười lạnh một tiếng: “Mấy năm không gặp, khả năng qua loa lấy lệ của Bùi đại nhân đúng là ngày càng tiến bộ.”

Bùi Thận bấy giờ còn đang trông chờ nàng yêu mình, đâu chịu bị nàng hiểu lầm. Y hắng giọng nói thẳng: “Kể cho nó đôi ba chuyện cũ, rồi hỏi nó có muốn làm Thái Tử không.”

Nói gì vậy? Có muốn làm Thái Tử không là sao? Thẩm Lan cố nén phẫn nộ: “Triều Sinh mới sáu tuổi, ngài nói với nó mấy thứ này để làm gì?” Dứt lời, nàng cười lạnh: “Lẽ nào ngài định lấy vị trí Thái Tử dụ dỗ Triều Sinh đi theo mình, để ta vì Triều Sinh mà chịu gả cho ngài?”

Nếu nói Bùi Thận không có suy nghĩ này chắc chắn là không thể nào. Mục đích chủ yếu của y tuy là muốn xác lập quan hệ cha con chính thức với Triều Sinh, nhưng nếu có thể rải nắm gạo mà bắt được con gà thì còn gì bằng, mà nếu không được thì cũng có mất gì đâu.

Nhưng Bùi Thận muôn lần sẽ không thừa nhận.

“Ta sao lại làm ra những việc như thế được.” Bùi Thận nhìn Thẩm Lan, không hề tỏ ra chút chột dạ nào: “Những lời ta nói với Triều Sinh đều là thật, không hề có nửa câu gian dối. Nếu nàng không tin thì cứ hỏi lại nó xem.”

Thấy Bùi Thận thề thốt phủ nhận, lời lẽ xác đáng, Thẩm Lan biết có hỏi nữa cũng không được gì. Dù cho có hỏi Triều Sinh, ngoại trừ khiến nó đau buồn thêm lần nữa thì có ích gì?”

Đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác mỏi mệt, thật sự không muốn tiếp tục dính líu tới Bùi Thận, chán chường nói: “Triều Sinh theo ngài hay theo ta sẽ do tự nó quyết định. Còn chuyện giữa ta và ngài, chớ có trông chờ gì thêm.”

Bùi Thận sao mà chịu? Lòng y đắng chát, cố gượng cười nói: “Mấy ngày nữa chính là Thất Tịch, ta dẫn nàng và Triều Sinh ra ngoài chơi được không?”

Thẩm Lan lắc đầu. Dù có buông bỏ hết hận thù ngày trước thì sao chứ? Đời ai nấy sống không tốt hơn sao? Việc gì phải tiếp tục dây dưa thêm nữa.

“Không đi.” Thẩm Lan lạnh lùng: “Nếu ngài muốn đi chơi, cứ dẫn mình Triều Sinh đi là được.” Nói rồi, nàng hô Thu Diên tiễn khách.

Bùi Thận sớm biết nàng sẽ từ chối, liền ân cần nói: “Tòa nhà này mới vừa đặt mua, chưa có cái hầm chứa đá nào. Tiết trời oi bức thế này, chốc nữa ta sẽ khiến người đem ít đá tới đây.”

Dứt lời, y lại tỉ mỉ dặn dò nàng, “Sức khỏe nàng trước nay không được tốt, đá đó chỉ để trong thau cho tan ra đỡ nóng thôi, không nên ăn thẳng vào bụng. Nếu muốn ăn gì cho đỡ nóng thì chỗ ta có ít dưa hấu màu đỏ nhạt ……”

Đều là những việc lặt vặt nhỏ bé, bên trong lại đong đầy sự quan tâm chu đáo. Nhưng Thẩm Lan không để ý tới y nữa, phất tay áo bỏ đi.

Chú thích:

*Vì Triều Sinh còn rất phản cảm với Bùi Thận, nên tạm thời vẫn duy trì xưng hô hơi xa cách chút xíu

**Các đoạn “Tả Truyện” trong chương này là bản dịch của Trần Kiết Hùng, bản gốc sẽ ngắn gọn và khó hiểu hơn vì viết theo lối viết Trung Hoa cổ

***Xem lại chú thích về con đích và con thứ ở chương 64

1 Câu trong bài Thử phú (Tạm dịch: Phú vịnh ngày hè) của nhà văn Bà Khâm thời Đông Hán, ý chỉ mùa hè nóng bức

Lời Editor:

Bùi đại nhân nhìn con trai: Trứng sao khôn hơn vịt được.

Thẩm Lan: “Tên điên này!”

Hôm nào phải nhẩm tính thử xem hai người này có nằm trong tứ hành xung không mà khắc khẩu quá thể =_=

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất