Ta Không Làm Thiếp

Chương 8: Chương 8


Sớm hôm sau, Thẩm Lan đang cúi đầu sửa sang lại đai lưng tố bạc trên eo Bùi Thận, chuẩn bị treo thêm túi tiền bằng vải bố dệt hình lá trúc lên, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa của Lâm Bỉnh Trung: “Gia, thánh chỉ đến.”
Bùi Thận nghe vậy, lên tiếng đáp lại, tức khắc đi ra bên ngoài tiếp chỉ.
Đến thư phòng, bên trái sảnh tiếp khách, mười mấy Cẩm Y Vệ người mặc đồng phục phi ngư, eo đeo đao Tú Xuân.

Bên phải, người Đông Xưởng xếp thành hàng, đầu đội mũ nhọn, chân mang ủng da trắng.

Hai bên ranh giới rõ ràng, không quan tâm lẫn nhau.
Bùi Thận thầm nghĩ, bệ hạ không có con cái, lại đang từ từ già đi, bệnh đa nghi càng thêm nặng.

Không chỉ bắt đầu dùng Đông Xưởng, còn muốn Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đi cùng nhau, kiềm chế lẫn nhau, đây là sợ có một bên nào đó gian lận.
Có điều, chứng cứ của vụ án quan lại Dương Châu ngầm nhận hối lộ, đút lót, chiếm muối của nhà nước vô cùng xác thực, không có kẻ ngốc nào sẽ lựa chọn ra tay vào lúc này.
“Bùi đại nhân, tiếp chỉ.”
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế, sắc rằng: Xưa nay chỉ có liêm khiết mới đem lại hòa bình, hòa bình rồi mới tạo nên công lý.

Như trong tích xưa, Tử Hãn từ ngọc, Dương Chấn từ vàng, có tiếng liêm khiết, làm gương cho thế hệ sau……”
Bùi Thận tiếp chỉ, ý chỉ này quả thực giống tưởng tượng của y như đúc, Chuyển Vận sử Tần Hiến vì thất bại trong việc quản lý cấp dưới, bị răn dạy một phen, còn phó sử Lưu Tất Chi bị áp giải về kinh chịu thẩm.

“Bùi đại nhân, bệ hạ lệnh cho ta nhanh chóng bắt giữ tội phạm quan trọng, không biết Bùi đại nhân có thể phái sai dịch dẫn đường không?” Nói chuyện chính là Trấn phủ sứ uy danh hiển hách của Bắc Trấn Phủ Tư – Thạch Kinh Luân.
Đối phương xụ mặt, khuôn mặt để râu quai nón không thấy rõ thần sắc, có nề nếp nói: “Mong Bùi đại nhân hành động nhanh chóng, chớ trì hoãn việc gấp của bọn ta.”
Bùi Thận chưa nói chuyện, bên kia đương đầu của Đông Xưởng – Hứa Ích đã lạnh nhạt nói: “Thạch trấn phủ sứ nói đùa, Bùi đại nhân nhận ơn thánh cực sâu, nào dám chậm trễ việc của bệ hạ.” Nói rồi mặt mũi tươi cười, “Bùi đại nhân tới Dương Châu một tháng, đã tra ra một vụ án lớn động trời, thật sự là tuổi trẻ tài cao!”
Thạch Kinh Luân tức khắc cười nhạo.
Thấy hắn cười nhạo mình, Hứa Ích giật nhẹ khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lễ: “Bắc Trấn Phủ Tư uy phong quá nhỉ.”
“Không bì được với Hứa đương đầu, dắt theo năm ba đứa chạy vặt mà cũng dám tới làm việc công, thật là tài cao gan lớn.”
Đây rõ ràng là mỉa mai Đông Xưởng bọn họ không có nhân tài.

Hứa Ích bực bội, nếu không phải Bùi Thận còn đứng đây, chỉ sợ hắn đã phất tay áo bỏ đi.

Hứa Ích sầm mặt: “Tạp gia (2) rời kinh là để làm việc công, chứ không phải tới đấu võ mồm cùng ngươi.

Bùi đại nhân, kính nhờ phái sai dịch dẫn đường cho tạp gia!”
Thấy hai người gây gổ lẫn nhau, Bùi Thận cũng không thèm để ý.


Cẩm Y Vệ và Xưởng Vệ nếu hài hòa êm ấm, bệ hạ chỉ sợ đêm khó yên giấc.
Bùi Thận ấm giọng nói: “Hai vị nếu muốn tra xét từng nhà, sợ là tiết lộ phong thanh dẫn đến có người chạy trốn, như thế lại thêm phiền.

Không bằng để bản quan ra mặt, mời toàn bộ người liên quan đến dự tiệc thì tốt hơn.”
Hứa đương đầu vui mừng quá đỗi: “Vậy đa tạ Bùi đại nhân.” Cẩm Y Vệ đông người, nhóm Thạch Kinh Luân nếu thiếu người, điều thêm mấy Cẩm Y Vệ đóng quân ở địa phương tới là được.

Nhưng Đông Xưởng bọn họ vừa mới thành lập, đâu ra nhiều nhân thủ như vậy? Biện pháp này rõ ràng là Bùi đại nhân chiếu cố hắn.
Hứa Ích mặt mày hớn hở, thầm nghĩ Thế tử gia của phủ Quốc công đúng là biết xã giao, thảo nào rất được lòng vua, ân sủng đang nồng.
“Đã như vậy, tạp gia liền chờ tin tức tốt của đại nhân.

Đến lúc đó Bùi đại nhân quăng ly làm hiệu lệnh, tạp gia sẽ dẫn đao phủ tức khắc lao tới!”
Thạch Kinh Luân nghe vậy cứng cả mặt, nghĩ thầm bọn thái giám đúng là th.ô tục, nghe thấy ý tưởng Hồng Môn Yến (3), đã nghĩ xong tuồng để hát theo.
Ba người bàn bạc xong, Hứa Ích cùng Thạch Kinh Luân thay phiên cáo từ.

Bùi Thận kêu người cầm thiệp của y đi mời quan lại đến lầu Thái Bạch dự tiệc.
Lúc này mặt trời lên ba sào, ánh nắng sáng ngời từ cửa kính chiếu vào, Bùi Thận ngồi trên ghế thái sư, ngắm nghía chiếc quạt Kim Xuyên (4) trong tay.
Ít lâu sau, chợt có người đẩy cửa vào, đúng là người vừa rời đi – Thạch Kinh Luân.
“Đại nhân.” Thạch Kinh Luân chắp tay, “Chỉ huy sứ nhờ ta gửi lời chào.”
Bùi Thận nhẹ tiếng nói: “Theo lý thuyết, Triệu thập nhất mới là bách hộ truyền chỉ, ta vốn cho rằng người đến sẽ là hắn, sao cuối cùng lại thành ngươi?”
Thạch Kinh Luân cung kính nói: “Thập nhất bị phái đi đốc thúc chuyện chọn thêm cô nương đưa vào cung, không rảnh tới gặp đại nhân.

Chỉ huy sứ cố ý sai ta đến báo cho đại nhân vài chuyện.”
Nói xong, hắn nhắc lại toàn bộ lời nhắn: “Thứ nhất, Liêu mỹ nhân, Hà tiệp dư có thai, ngự y bắt mạch, nói có tám phần chắc chắn Liêu mỹ nhân sinh nam, Hà tiệp dư sinh nữ.”
Bùi Thận không chút do dự: “Liêu mỹ nhân sợ là sống không được.” Uyển quý phi rất được ân sủng, con trai của Liêu mỹ nhân nhất định sẽ được mang sang nuôi nấng dưới tên của Uyển quý phi.

Thạch Kinh Luân hơi thở dài, tiếp tục nói: “Thứ hai, cháu gái của Uyển quý phi là Lâm Lục nương từ khi cập kê đến nay chưa hôn phối, cùng năm nay, Lâm Cửu nương, Lâm thập tam nương cũng sẽ cập kê.”
Nhắc tới ba chữ Uyển quý phi, khuôn mặt Bùi Thận dù bình tĩnh, nhưng đôi mắt toát lên sự chán ghét, cười lạnh nói: “Kinh thành lúc này chỉ sợ ngày nào cũng có người thành hôn, hẳn là rất náo nhiệt.”
Muốn tránh né mấy cô cháu gái phía ngoại của gia tộc Uyển quý phi, ngoại trừ đeo tang cũng chỉ có thể thành hôn.

Chiêu đeo tang này y đã dùng rồi, vả lại nếu không phải thời cơ trùng hợp, người bình thường cũng không dùng được, vậy chỉ có thể thành hôn.

“Thứ ba, Tuần phủ Vân Nam – Phó Tế Trung sai người hầu đem cá bạc chim vàng tới bái kiến Lâm thiếu bảo, Phó Tế Trung được đề bạt lên thành Đại Lý Tự Khanh của Nam Kinh, trên đường đi nhậm chức chết ở Trấn Viễn.”
Bùi Thận gật gật đầu: “Ta đã đọc được tin trên công báo.” Lâm thiếu bảo là cha của Uyển quý phi, vây cánh của ông ta chết, dù là chết như thế nào, trong triều chỉ sợ lại là một trận gió nổi mây phun.

Hậu cung cùng triều đình quan hệ chặt chẽ cùng nhau, hễ rút dây là sẽ động rừng, Bùi Thận không muốn lẫn vào trong đó.
Cho dù muốn vào nội các (5), cũng phải ra nhậm chức ở những chốn xa trước để tích góp công trạng, đợi ba mươi bốn mươi tuổi lại xin về kinh, thuận lợi lên vị trí thượng thư, đợi vào đến nội các, đã có sẵn kinh nghiệm, cũng có công tích thực tế.
Bùi Thận suy nghĩ xong, trầm giọng nói: “Ngươi nói với Chỉ huy sứ, bảo Bùi Thận sau khi mãn nhiệm vị trí Ngự sử tuần muối, quay về kinh sẽ thỉnh chỉ xin ra các nơi xa để nhậm chức.”
Thạch Kinh Luân gật gật đầu, ghi nhớ những lời Bùi Thận, tiếp tục nhắc đến hai việc còn lại.
“Thứ tư, giặc Oa phía đông nam hung hăng ngang ngược, tuần phủ Chiết Giang – Lưu Tập dâng tấu chương muốn miễn thu thuế tàu thuyền vùng Chiết Giang, Phúc Kiến.”
Bùi Thận lắc đầu: “Tiền thuế muối thu từ khu vực Lưỡng Hoài từ xưa đến nay luôn là một khoản lớn trong thuế quốc gia, theo lý thuyết, một dẫn muối phải thu được 6 lượng 6 đồng 4 xu, dựa theo số dẫn muối mà tính, lẽ ra phải thu được tiền thuế muối hơn một ngàn vạn lượng, nhưng thuế muối năm ngoái chỉ mới hai trăm 45 vạn lượng.”
“Ta năm nay chỉ vừa nhược quán (6), bệ hạ không cần người lão luyện thành thục, lại sai ta tới đảm nhiệm chức Ngự sử tuần muối, nhất định là muốn mượn chí tiến thủ của người trẻ tuổi mạnh mẽ bỏ cũ lập mới, nghiêm tra tệ nạn kéo dài lâu ngày của giới quan lại ngành muối.

Có thể nhìn ra, tài lực trong triều đã ngày càng khẩn cấp.”
Nếu không, vị bệ hạ chỉ chìm đắm trước ba việc: Uyển quý phi, sinh con, tu đạo tuyệt sẽ không rảnh tay ra mà cho rà soát lại mảng muối.
Bùi Thận tiếp tục nói: “Nếu trong triều đã thiếu tiền đến vậy, thuế tàu thuyền hai vùng Phúc Kiến cùng Chiết Giang lên đến số trăm vạn lượng bạc trắng, triều đình nhất định không chịu bỏ đi.

Ngược lại, Lưu Tập thân là Tuần phủ Chiết Giang, làm được chuyện này hoặc là nhất thời hồ đồ, hoặc là bị giặc Oa ép đến không còn cách nào khác.

Cái trước thì không có đầu óc, cái sau thì không có năng lực.

Vị trí Tuần phủ Chiết Giang hơn phân nửa sẽ đổi người khác ngồi.”
“Ngoài ra, nếu giặc Oa thật sự hung hăng ngang ngược, mong Chỉ huy sứ hãy lưu ý tin tình báo khu vực Đông Nam nhiều hơn, bệ hạ nhất định sẽ hỏi tới.

Cho dù không, tương lai luôn có lúc cần dùng đến.”
Thạch Kinh Luân hiểu ý: “Ta sẽ nhắc nhở Chỉ huy sứ đại nhân.”
Dứt lời, lại nói: “Bột Nhi Chỉ Cân Yêm Đáp của bộ lạc Thổ Mặc Đặc, Mông Cổ năm ngoái có lời đồn đại nói bệnh nặng, kéo dài đến giờ cũng không có tin tức xác thực, Chỉ huy sứ muốn nghe ý kiến của Bùi đại nhân.”
Bùi Thận suy nghĩ một lát nói: “Năm sau, bộ lạc Thổ Mặc Đặc nhất định sẽ xuôi xuống phía nam cướp bóc, chiến sự lớn sắp nổi lên, cần chuẩn bị sớm.”
Thạch Kinh Luân thở dài: “Chỉ huy sứ cùng các vị trên triều đình cũng đều nghĩ như vậy.”
Bùi Thận ấm giọng nói: “Yêm Đáp nếu không có bệnh nặng, nhất định sẽ tới cướp bóc.


Nếu bệnh nặng thậm chí là qua đời, thủ lĩnh mới kế vị để tạo uy vọng, cũng sẽ xuôi nam cướp bóc một chuyến.

Trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể sớm chuẩn bị.”
Thạch Kinh Luân hơi mím môi, chắp tay nói: “Chuyện cuối cùng, Bạch Liên giáo gần đây càng thêm hung hăng ngang ngược, thành Thái Nguyên ở Sơn Tây có Bạch Liên giáo tụ tập ban đêm, ban ngày lại tản ra, thắp hương tụng kinh, ngoài ra, Tuyên Đại cũng có giáo đồ tụ tập đám đông gây sự, mưu đồ làm loạn.

Mong Bùi đại nhân lưu ý nhiều hơn khu vực Hoài Dương liệu có Bạch Liên giáo tác loạn hay không.”
Bùi Thận gật đầu đồng ý.

Thạch Kinh Luân cũng không ở lâu thêm, cẩn thận rời đi.
Thẩm Lan rảnh rỗi không có việc gì, đang tán gẫu cùng Triệu nương tử: “Triệu nương tử, đây là lá hòe sao?” Nàng chỉ vào giỏ lá xanh trên thớt, hỏi.
Triệu nương tử đang lột vỏ tôm, nghe vậy cười nói: “Lá hòe vừa hái đó, tươi lắm nha.”
Thẩm Lan rửa tay, ngồi ở ghế nhỏ phụ Triệu nương tử lột vỏ tôm.

Nụ cười của Triệu nương tử càng hiền lành hơn, chủ động nói: “Cô nương tới tìm ta có chuyện gì sao?”
Thẩm Lan lột liên tay, đáp: “Ta loanh quanh trong phòng cũng rảnh rỗi, tới phụ giúp nương tử.” Lại cười, nói: “Ta tới hỗ trợ, Triệu nương tử làm xong đồ ăn ngon, nhớ chừa cho ta một phần.”
Triệu nương tử cười rộ lên, hai người lại tán gẫu vài câu, Thẩm Lan lúc này mới giống như thuận miệng hỏi: “Trong viện này cũng không trồng cây hòe, lá hòe hái từ đâu vậy?”
“Cô nương nói đùa, tất nhiên là mua ở ngoài về rồi.”
Thẩm Lan giống như tò mò: “Bên ngoài cũng có người bán lá hòe sao?”
Lột xong tôm, Triệu nương tử đứng dậy, lấy chiếc bát con, bỏ vào đó ít lá hòe, dùng chày nghiền thành nước, thuận miệng đáp: “Sáng nay bên ngoài có mấy đứa nhóc rao bán lá hòe, ta tự ý mua một ít.”.
Xem ra là người bán rong đến tận cửa rao hàng, không phải ra khỏi phủ đi mua, Thẩm Lan hơi có chút thất vọng.

Nếu muốn chạy trốn, bước đầu tiên dù sao cũng phải hiểu rõ tình cảnh chung quanh.

Nàng bị nhốt ở Lưu Trạch một năm, bây giờ lại vào Viện Diêm tào sát, không phụ trách việc mua sắm, bình thường không được ra phủ.
Thẩm Lan suy nghĩ một lát, ngây thơ hỏi: “Triệu nương tử, vậy tôm sông, củ ấu cũng đều là có người giao tận cửa sao?”
Triệu nương tử cười nói: “Tôm sông thì phải ra bến tàu mua mới tươi, củ ấu là rau quả tất nhiên là đi chợ bán thức ăn chọn mua.”
Thẩm Lan thầm vui trong lòng, đang muốn hỏi tiếp, Triệu nương tử lại tiếp tục nói: “Ta đã hẹn với nhà đò ở bến sông rồi, bảo bên đó hàng ngày đưa tôm cá tươi tới viện chúng ta.”
Thẩm Lan nhất thời thất vọng, nàng vốn định vin vào việc ra ngoài mua sắm để theo Triệu nương tử ra ngoài.

Giờ xem ra, con đường này không quá nhiều hy vọng, huống hồ việc mua sắm liên quan đến tiền bạc, rất là mẫn cảm, Triệu nương tử chưa chắc đồng ý để nàng đi cùng.
Thẩm Lan suy nghĩ một lát, đổi cách nói khác, cười nói: “Triệu nương tử, ta tới đây vội quá, thiếu phấn mặt để dùng, đang định ra phủ mua chút son phấn, không biết khi nào Triệu nương tử rảnh, ta cũng có thể đi chung với nương tử cho có bạn.”
Triệu nương tử hơi giật mình, có chút khó xử.

Viện Diêm tào sát xa hoa giàu có, lương tháng cho đầu bếp cũng cao, Triệu nương tử không muốn mất công việc này, nhưng nàng lại là quả phụ, sợ rước lấy thị phi, nên không dám ra ngoài liên tục, chỉ biết vùi đầu làm việc.
“Cô nương, ta nếu không đi mua đồ, bình thường không ra khỏi phủ, chủ yếu là sợ đại nhân muốn ăn cái gì lại không có ai nấu.”
Thẩm Lan thấy nàng khó xử, săn sóc nói: “Ta cũng không kén chọn ngày giờ gì đâu, đợi khi nào Triệu nương tử đúng ngày phải đi ra ngoài, báo với ta một tiếng là được.”

Triệu nương tử thở phào, cười lột củ ấu đưa cho nàng.
Tác giả có chuyện nói:
“Xưa nay duy liêm…… Bình tắc công rồi” xuất từ dương sĩ kỳ 《 lịch đại danh thần dâng sớ 》
“Tích tử hãn từ ngọc…… Soi mà biết” xuất từ Diêu sùng 《 từ kim giới 》
Hoàng tước cá bạc một chuyện xuất từ 《 Vạn Lịch dã hoạch biên 》, lược có cải biên
Chú thích:
(1) Xưởng vệ (廠衛) là danh từ chung dùng để chỉ các cơ quan giám sát được hoàng đế nhà Minh thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp.

Là các cơ quan an ninh do hoàng đế nhà Minh trực tiếp quản lý, xưởng vệ được hưởng quyền truy xét, tra khảo phạm nhân không cần thông qua các cấp xét xử thông thường, đây là một đặc điểm tiêu biểu thể hiện bản chất chuyên chế phong kiến của triều đình nhà Minh.
Xưởng vệ bao gồm bốn cơ quan giám sát là Cẩm y vệ được thành lập dưới thời Minh Thái Tổ, Đông xưởng (còn được gọi là Đông hán) được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ, Tây xưởng được thành lập dưới thời Minh Hiến Tông và Nội hành xưởng được thành lập dưới thời Minh Vũ Tông.

Ngoại trừ Cẩm y vệ do một vị quan quản lý, ba Xưởng đều do hoàng đế trực tiếp điều hành với sự cố vấn của các hoạn quan.

(Wikipedia)
(2) tạp gia: tự xưng của hoạn quan
(3) Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần.

Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượ/ng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN.

Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

(Wikipedia)
(4) quạt Kim Xuyên: Quạt gấp rất phổ biến vào thời nhà Minh, quạt được dán bằng vàng lá hoặc dát vàng nên được gọi là “quạt Kim Xuyên”, điều này cho thấy chúng đắt tiền và thời thượng như thế nào vào thời điểm đó.

(Baidu)
(5) Nội các: Ở Đông Á, từ Nội các xuất phát từ Nội các nhà Minh.

Nội Các vốn chỉ Văn Uyên các, là văn phòng cho Hoàng Đế nhà Minh.

Sau khi Minh Thái Tổ phế Thừa tướng Hồ Duy Dung, quyền Thừa tướng bị thâu tóm vào tay hoàng đế.

Tuy nhiên đến năm 1402 (Kiến Văn thứ 4) Minh Huệ Tông phong đại thần tâm phúc chức Đại học sĩ, quyền như Tể tướng, tùy thời can gián, từ đó hình thành quyền uy của Nội các, xưng Các thần.

(Wikipedia)
(6) nhược quán: con trai tròn 20 tuổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất