Chương 10: Muốn đánh ta, ta sẽ phản kháng.
Chuyện lúc sáng nay đối với Lâm Phàm mà nói là rất có cảm giác thành tựu. Bách tính chưa được ăn no mà còn phải chịu thuế, thân là Lâm gia công tử địa vị vững chắc như vậy, liền trực tiếp nói một câu giảm thuế, miễn thuế, thế là xong chuyện.
“Công tử, tiểu nhân cảm thấy lão nô Tô gia kia hình như đã biết được chuyện gì đó.”
Trần quản sự đứng bên cạnh khẽ nói.
Về phần Thất tiểu thư kia thì hắn cảm thấy mắt của thất tiểu thư này, có vẻ như có chút vấn đề. Bị đánh trước mặt thế mà lại không nhìn thấy rõ người đánh mình là ai.
Lâm Phàm cũng không để ý lắm, nói: “Biết thì biết, cũng chẳng sao, đợi lúc nào lão tìm đến cửa thì nói sau.”
Hắn bây giờ là phú gia công tử vô pháp vô thiên, cũng chỉ là đánh người ngoài mà thôi, có gì ghê gớm đâu.
Vừa lúc nãy còn quan tâm tới người ta, đối phương rõ ràng cũng rất hưởng thụ, Trần quản sự đối với công tử nhà mình thật sự không biết nên nói thế nào mới phải.
“Biểu đệ, biểu ca đối với đệ không tệ, đưa đệ đi ra ngoài dạo chơi, còn có thể động thủ đánh nhau, đệ cảm thấy như thế nào?”
Lâm Phàm gác khuỷu tay lên vai Châu Trung Mậu hỏi.
Châu Trung Mậu nhẹ run, biểu ca thế mà lại khoác vai mình, đây là chuyện đã rất lâu rồi chưa từng phát sinh qua.
Hắn bây giờ rất hưởng thụ bầu không khí này.
“Biểu ca, quả thật rất thoải mái, đi ra ngoài cùng biểu ca như là đi tìm hiểu kiến thức mới. Tô gia với không Tô gia cái gì chứ, nếu dám làm phiền biểu ca thì ta chính là người đầu tiên không đồng ý.”
Châu Trung Mậu nói.
Lâm Phàm cười cười lại vỗ vai hắn, nói: “Thoải mái là được, sau này còn nhiều cơ hội. U Thành này là địa bàn của chúng ta, còn phải sợ người ngoài sao, không phục liền đánh bọn họ cho ta.”
Châu Trung Mậu gật đầu, biểu ca nói cái gì thì chính là cái đó, hắn chẳng có lý do gì mà không nghe. Từ nhỏ đến bây giờ luyện võ là vì cái gì? Còn không phải là vì để bảo vệ biểu ca sao, ai cũng không thể ức hiếp được biểu ca của mình.
Cửa lớn Lâm phủ.
“Trần quản sự, chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, ngươi cứ đi gặp cha ta rồi có gì nói nấy, nhớ nói đây chính là ý của ta, muốn đánh muốn giết thì tùy ý.”
“Công tử.... Hầy, tiểu nhân hiểu rồi ạ.”
Trần quản sự muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ có thể ngậm miệng mà đồng ý. Hắn thân phận thấp bé, chuyện này mà tính lên người hắn thì chỉ có nước không sống ra được khỏi phủ này thôi. Nếu không bị lão gia đánh chết thì cũng bị đánh nằm đến mười ngày nửa tháng.
Lâm Phàm từ trước đến nay không làm chuyện có lỗi với lương tâm, tuy mục đích là tăng điểm nộ khí, nhưng có những việc thật sự rất là quá đáng.
Không nhịn nổi nữa a!
Lâm gia lớn như vậy, nếu chỉ dựa vào nông thuế khắc nghiệt để sống, bản thân hắn cũng tự khinh thường mình. Ăn xài phung phí nhiều thế mà hắn cũng chẳng thấy có cảm giác gì.
“Biểu ca, hay là để ta nhận thay, cho dù bá phụ có tức giận thế nào thì cũng tuyệt không đánh chết ta đâu.”
Châu Trung Mậu muốn đem chuyện này ôm vào mình. Biểu ca làm bá phụ vô cùng thất vọng lẫn vô cùng tức giận, ngày tích đêm lũy nói không chừng một lúc nào đó sẽ bạo phát ra mà đánh chết biểu ca. Nếu mà xảy ra chuyện, lỡ tay một phát thì tiêu luôn cái mạng nhỏ.
“Ngươi nhận cái gì mà nhận? Ai làm thì người đó chịu, ta làm thì ta nói là ta làm, ngươi nghĩ biểu ca ngươi là con rùa rụt đầu chắc.”
“Không cần nói thêm nữa, nên đi làm cái gì thì đi làm cái đó đi, ta về đình viện trước.”
Lâm Phàm phất tay áo mang theo Cẩu Tử rời đi.
Điểm nộ khí này có chút nhiều, không có việc gì thì suy nghĩ một chút, có nên tăng điểm.
Châu Trung Mậu vốn vẫn còn muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này Lâm Phàm đã sớm rời đi rồi, cũng chẳng cho hắn cơ hội nói thêm.
“Trần quản sự, ta đi cùng với ngươi, nhớ kĩ nếu như bá phụ tức giận thì ngươi phải nói vài lời tốt cùng ta, biết chưa? Nếu không biểu ca sẽ bị lột da đó.”
“Biết ạ.”
Trần quản sự đáp lời, thấp cổ bé họng như hắn thì có thể làm gì được, nếu như cần phải nói những lời tốt đẹp vậy thì phải nhờ đến Châu giáo đầu a.
......
“Công tử, hay là người đến chỗ lão gia nhận sai trước đi, chuyện lớn như vậy lão gia mà biết nhất định sẽ nổi trận lôi đình đó.”
Cẩu Tử lo lắng nói.
Công tử lúc trước không thích tu luyện đã làm lão gia bực mình lắm rồi, nhưng ít nhất khi đó công tử sẽ không làm những chuyện ngỗ nghịch. Mà bây giờ đột nhiên dám miễn điền thuế của năm nay luôn, lão gia mà biết thì không nổi trận lôi đình mới lạ.
Lúc này Lâm Phàm vốn không hoảng, nhưng bị bọn họ nói nhiều như vậy thì trong lòng cũng có chút sợ. Có đạo lý, hắn tuy là con trai ruột nhưng nếu lão cha muốn dạy dỗ một phen, hắn cũng không tránh được.
“Cẩu Tử, đi tìm cho ta một con dao tới đây.”
Lâm Phàm trầm mặc một lúc, lập tức nhanh chóng bảo Cẩu Tử đi lấy dao.
Cẩu Tử giật mình kinh ngạc, gấp gáp nói: “Công tử, người không thể kích động a.”
“Kích động cái gì, mau đi lấy đi đừng có hỏi nhiều nữa.”
Lâm Phàm thúc giục nói.
Tưởng hắn lấy dao để liều mạng với cha hắn chắc?
Đùa cái gì vậy chứ, hắn tuy không hiểu rõ thực lực của cha hắn rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào, nhưng hắn tin rằng người có thể dựa vào bản thân mà sáng lập nên Lâm gia như cha hắn, lại chỉ là một người đơn giản thôi sao?
Đến sân viện, nằm trên ghế dựa, trời có sập xuống thì cũng vẫn phải vững vàng. Mở tiểu phụ trợ ra kiểm tra xem nội dung.
Lâm Phàm:
Thể phách: 18
Nội lực: 0
Tâm pháp: 0
Công pháp: Hổ sát đao pháp (nhập môn)
Điểm nộ khí: 1025.
“Thể phách hiện tại là 18, đao pháp cũng đã nhập môn, đợi lúc nữa nhất định phải biểu hiện một chút mới được.”
Hắn đang suy nghĩ xem bây giờ rốt cuộc phải làm sao mới có thể tăng điểm, đừng có nói đến cái gì mà tu luyện với không tu luyện, đợi một lúc nữa còn chưa kịp biểu hiện đã bị đánh chết rồi. Bất quá tạm thời không cần gấp gáp, xem xem điểm nộ khí nên tăng như thế nào.
Một lúc không lâu sau.
“Nộ khí: +150”
“Nộ khí: +200”
Không ổn rồi, chết chắc, điểm nộ khí vừa nhảy lên đã là 150 điểm, điều này đủ để nói rõ lão cha đang bạo phát tức bốc khói.
Đại sảnh Lâm phủ, Lâm Vạn Dịch mặt không biểu tình đang ngồi ở đó.
“Lão gia, chuyện là như vậy đó ạ.”
Trần quản sự sợ hãi đem hết chuyện điền thuế nói ra. Cúi thấp đầu không dám ngẩng lên nhìn lão gia, không cần nghĩ cũng biết lão gia khẳng định sẽ tức giận.
Trong đại sảnh rất an tĩnh, tạm thời không có tiếng động gì. Châu Trung Mậu và Trần quản sự có chút nghi hoặc, sao lão gia không nói gì hết vậy?
“Nghịch tử.”
Lúc nghe thấy tiếng lão gia nghiến răng rít ra hai chữ này, bọn họ liền biết lão gia đang thực sự tức đến sôi máu.
Trần quản sự khẽ ngẩng đầu lên phát hiện sắc mặt lão gia xanh tím, trong ánh mắt tản ra thần quang tựa như muốn giết người đến nơi.
Phốc!
"Lão gia, là tiểu nhân không khuyên công tử, xin lão gia bớt giận."
Trần quản sự quỳ xuống, mồ hôi trên trán rơi như mưa. Trong Lâm phủ này người không để lão gia vào mắt cũng chỉ có công tử thôi, những người khác thì đều sợ lão gia chết khiếp.
"Bá phụ, biểu ca cũng không phải là cố ý, chỉ là năm nay hạn hán, huynh ấy nhất thời mềm lòng mới làm như vậy."
Châu Trung Mậu vội vàng nói.
Lâm Vạn Dịch bực bội quát: "Muốn làm người tốt sao, bản thân hắn cũng không có tư cách này."
Lời vừa nói xong, hắn lập tức đi đến trước mặt Trần quản sự, nói: "Lấy roi của ngươi ra đây."
Trần quản sự không dám nhiều lời, ngoan ngoãn rút roi mềm quấn quanh eo ra, dùng hai tay dâng lên. Lâm Vạn Dịch cầm roi, cái gì cũng không nói liền bước ra ngoài, hiển nhiên là muốn đi tìm đứa nghịch tử kia.
"Bá phụ, xin người bớt giận."
Châu Trung Mậu gấp gáp đuổi theo, cả đầu đều là mồ hôi.
Lâm Vạn Dịch thực sự là tức đến điên rồi, thành sự không thấy bại sự có thừa, sao hắn có thể sinh ra một nghịch tử như vậy chứ, thuế má nó có thể nói thay đổi là thay đổi sao?
Nó đây là đang muốn gây chuyện!
Hậu viện.
"Công tử, lão gia tới rồi.”
Cẩu Tử thở hồng hộc chạy tới bẩm báo, từ lúc nghe thấy công tử nói như vậy, hắn sớm đã luôn ở bên ngoài canh cửa, chỉ cần lão gia tới đây hắn liền vội vàng chạy vào thông báo.
Lâm Phàm nằm trên ghế dựa còn đang bận nhét hoa quả vào miệng ăn.
Thật sự tới rồi sao?
Hắn còn đang nghĩ khả năng lão cha đến đây có lớn hay không. Nếu mà không đến vậy thì tạm thời không cần gấp gáp tăng điểm, nhưng xem tình hình này thì nhất định phải tăng điểm, nếu không sẽ không kịp.
Nhanh chóng cộng điểm, thể phách từ 18 tăng lên 20 cần tiêu hao 200 điểm tức giận. Sau đó hắn phải tức khắc tăng thêm công pháp, nhất định phải vững chắc.
Người đến khí thế hùng hổ, nếu không cảm động được thì nhất định phải khiến lão cha cảm thấy rằng, muốn đánh ta, ta chắc chắn sẽ phản kháng.