Chương 25: Túy độn!
Trước bàn ăn.
Lâm Vạn Dịch nhìn những món ăn này giống như những tuyệt thế độc phẩm, không biết nên ăn món nào trước, chỉ có thể lẳng lặng tự uống một ly.
Dư vị thấm thoát, chân mày giãn ra.
Hắn đặt chén rượu xuống, chuẩn bị muốn nói gì đó.
"Phụ thân, có chuyện gì đợi sau khi ăn xong hãy nói, nếm thử món ăn này đi, đây là món ăn sở trường của hài nhi."
Lâm Phàm gắp một miếng trứng chiên đã biến thành màu đen, còn có mùi vị khét lẹt, đặt vào trong chén của Lâm Vạn Dịch.
"Ngô lão, người cũng đừng khách khí, ăn một miếng đi."
Lâm Phàm rất nhiệt tình, về phần lúc trước sự việc phân phát ruộng đất cho đám lưu dân, dự tính ném phía sau não. Hắn sẽ không chủ động nói ra, nhưng cũng không thể để lão cha nói ra trước.
Hắn muốn dùng cái tự tay nấu món ăn ngon dâng cho lão cha thưởng thức, để lão cha chìm đắm trong mỹ vị mà không thể tự kiềm chế.
Lâm Vạn Dịch và Ngô lão liếc nhau, sau đó cầm đôi đũa lên, cùng nhìn thức ăn trong chén có thể không tính là đô ăn.
Đưa vào miệng! Đầu lưỡi chịu đến kích thích mạnh, trong chớp mắt co rút lại.
Vào đến cổ họng! Vị giác bỗng bùng nổ, đau khổ tột cùng. Cuộc đọ sức giữa vị giác và đồ ăn đang diễn ra, đồ ăn hoàn toàn chiến thắng.
Lâm Vạn Dịch và Ngô lão dường như rất là bình thường, thậm chí ngay cả một chút biểu hiện trên khuôn mặt cũng không có, cứ như vậy đồ ăn được đưa vào trong miệng và nuốt xuống.
"Phàm nhi……"
Xưng hô thay đổi rồi, không có giống những lần trước kia gọi thẳng nghịch tử.
Cái cách xưng hô trước kia thật không hay, cách xưng hô bây giờ làm cho người khác có cảm giác thân thiện hơn nhiều.
"Phụ thân, ăn cơm trước đã, mọi việc tạm ngưng lại để nói sau, để hài nhi rót rượu cho người."
Lâm Phàm không cho lão cha có cơ hội mở miệng, hắn rót đầy chén rượu, sau đó lại ân cần gắp thức ăn.
Rất nhanh, Trong ly và chén của Lâm Vạn Dịch lại có thức ăn, thức uống chồng chất đến tràn đầy!
"Nộ khí: +11."
Đối với 11 điểm nộ khí này, Lâm Phàm cũng có chút ngơ ngác.
Cái quỷ gì vậy?
Đâu ra.
Lại là ai đang tức giận, lão cha tuyệt đối không có khả năng.
Ta đã vất vả cực khổ làm ra cả bàn đồ ăn, cảm động còn không kịp, làm sao có thể sẽ tức giận.
Lúc này, Ngô lão có chút muốn chạy đi, ai có thể chịu được những thứ miệng đắng lưỡi khô này chứ.
Những thức ăn này là cho người ăn sao? Hoặc là mặn muốn chết, hoặc là đắng muốn chết, mấu chốt nhất là không tìm ra chỗ ngon.
Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra đồ ăn này làm không ngon, rất khó ăn, nhưng công tử lại không có chút cảm giác nào, còn không ngừng gắp thức ăn, ngoảnh mặt lại phát hiện ra lão gia đang vùi đầu với đống đồ ăn.
Lâm Vạn Dịch quả thực khó có thể nuốt xuống những thức ăn này, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Đây là lần đầu tiên nhi tử hắn nấu cho hắn ăn, coi như làm thành một đống phân, hắn cũng sẽ không nhíu mày ăn sạch toàn bộ.
Mỗi khi Lâm Vạn Dịch muốn nói chuyện, Lâm Phàm đều dùng chiêu là ăn xong hãy nói, làm lấy lệ để sự việc qua đi.
Đột nhiên! Lâm Vạn Dịch nhấc chén canh lên, một hơi rất phóng khoáng đem toàn bộ canh uống hết.
Bịch! Chén canh thấy đáy và được đặt lên bàn.
Cổ họng Lâm Vạn Dịch có chút hoạt động, phảng phất giống như là đem loại đồ vật nào đó toàn bộ nuốt xuống.
"Phàm nhi.”
Trên bàn đã không còn đồ ăn.
Lâm Phàm không thể dùng ngôn ngữ lấy lệ ấn qua, hắn liền bưng chén rượu lên, nói: "Phụ thân, con kính người một ly."
Hắn không uống dù chỉ một ngụm, đồ ăn của hắn làm ra chẳng có vị ngon gì, trong lòng hắn tự biết rõ điều này.
Lão cha dành tình thương đích thực cho hắn, một hơi đã ăn hết tất cả, lông mày không nhăn tí nào. Trong lòng hắn ngoại trừ rung động còn có cảm động, tình cha như núi thái sơn, đồ ăn có khó nuốt hơn nữa cũng có thể chịu đựng được.
Hắn quyết định! Kể từ giờ người này sẽ là cha ta, quyết không có hai lòng.
Lâm Phàm một hơi uống cạn.
Lúc đầu khuôn mặt trắng bệch sau đó từ từ đỏ hồng lên.
"Phàm nhi."
Lâm Vạn Dịch có lời muốn nói.
Hắn nghĩ rất nhiều, mọi chuyện đã như vậy rồi, còn có thể làm sao được nữa, hắn chỉ có một đứa con trai này, không ủng hộ nó thì ủng hộ ai.
"Phụ thân, hài nhi hơi choáng váng đầu, tửu lượng không thắng nổi người."
Lâm Phàm đã say lơ mơ, đầu nghiêng một bên, bịch một tiếng nằm lăn ra bàn, cứ như vậy say mà ngủ đi.
Trong phòng rất im lặng.
Ngô lão há to miệng, thật không nghĩ tới công tử cứ như vậy mà mà giả say, say ngủ cho qua việc!
Lâm Phàm đây là muốn thi triển túy độn, trốn tránh qua kiếp nạn này.
"Điểm nộ khí: +223."
Lúc này, hắn phát hiện điểm nộ khí xuất hiện có chút không đúng thời điểm.
Thông thường mà nói, lão cha nhất định sẽ nói mặc dù bây giờ đã say, vậy ngày mai sẽ nói, sau đó hắn gọi Cẩu Tử tới đưa nhi tử đi nghỉ ngơi.
Nhưng mà hiện tại tình huống này có chút không đúng.
Lão Cha tức giận rồi!
Bản thân giả bộ say để tâm tình lão cha dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng cơn giận nổi lên rồi, thao tác làm không đúng thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Bịch!
Não bộ của Lâm Phàm giống như lò xo đạn thoáng một cái bắn ra.
Điệu bộ giả bộ như mơ hồ ôm lấy đầu, nói: "Phụ thân, loại rượu này mạnh thật đấy, một hơi cạn sạch, xém chút nữa là say rồi, bây giờ tốt hơn rồi, không có chuyện gì nữa."
Nói xong, hắn còn nở nụ cười như muốn nói: “Phụ thân, ta thật không có giả bộ bất tỉnh, thật sự là rượu cồn hại ta.”
"Lão gia, loại rượu này độ mạnh không nhỏ, công tử chịu không nổi tửu lực, bị say ngất cũng là không thể tránh khỏi."
Ngô lão nói.
Đây chỉ là mượn cớ mà thôi, chỉ cần đầu óc bình thường thì sẽ không tin chuyện này được
Đương nhiên, nếu như hắn tìm cớ thoát tội thì việc này là thật.
Lâm Vạn Dịch híp mắt lại, Lâm Phàm bị ánh mắt này nhìn có chút không được tự nhiên, đây rốt cuộc cái gì ánh mắt, tại sao trông rất dọa người.
Hắn nhìn chằm chằm nhi tử một hồi.
Hắn mở miệng nói: "Phàm nhi, tối nay ngươi đã làm mọi việc, khiến người là phụ thân ta rất vui mừng, cũng rất cảm động, cho thấy ngươi đã khôn lớn rồi."
Không đợi Lâm Phàm khách sáo vài câu, câu chuyện lại chuyển tiếp.
"Nhưng mà chuyện buổi sáng nay làm cho phụ thân rất tức giận, phẫn nộ, thậm chí là tuyệt vọng nữa."
Ngô lão lặng lẽ đứng dậy, đứng ở cửa chờ đợi. Tiếp đến là cuộc nói chuyện giữa lão gia và công tử, nghĩ đến thật lâu cũng không nghĩ đến cảnh tượng này.
Công tử có thể im lặng nghe lão gia nói chuyện, cũng càng ngày càng ít.
"Phụ thân, chuyện này. . ."
Lâm Phàm muốn nói vài câu, lại bị lão cha ngăn cản.
"Không cần phải nói lý do, nam tử hán đại trượng phu, chỉ cần việc muốn làm, cũng không cần cùng người khác nói lý do, phụ thân không hiểu được mục đích của ngươi cũng không sao, ngươi cần biết rõ việc ngươi muốn làm, như vậy mới có thể làm một chuyện ra hồn."
Lâm Vạn Dịch đứng dậy, đi đến bên người Lâm Phàm, vỗ bả vai hắn.
"Ngươi đã lớn rồi, Lâm gia cuối cùng cần ngươi gánh vác mọi chuyện, chuyên tâm tu luyện thì sau này mới có thể tự mình quyết định mọi việc."
Vừa dứt lời! Lâm Vạn Dịch từ trong nhà bếp đi ra, dẫn theo Ngô Lão rời đi.
Lâm Phàm nhìn theo bóng dáng dần dần khuất vào bóng tối.
Nghĩ đến một vị văn hào (bóng lưng). Chuyện đó viết rất hay, hắn lúc còn nhỏ mỗi lần xem đều khóc.
"Phụ thân, người cứ yên tâm đi, hài nhi sẽ toàn tâm luyện tập, tuyệt đối sẽ không làm chính mình không muốn làm sự tình."
Lâm Phàm tự nói với chính mình.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, việc này xem như đã qua, lão cha xem ra rất giảng tình giảng lý.
Thật tốt!
Thật sự là quá tốt!
"Công tử, người không có sao chứ?"
Cẩu tử dò hỏi, hắn cho rằng công tử cũng bị lão gia răn dạy một phen lôi đình, không nghĩ tới chuyện cứ như vậy chấm dứt.
"Qua rồi, thu dọn đi, ngủ thôi."
Lâm Phàm nói.
Sân nhỏ Lâm phủ.
"Lão gia, hiểu chuyện thật sự là hiểu chuyện."
Ngô lão nói.
"Hiểu chuyện?"
Lâm Vạn Dịch cười.
Trong lòng tiểu tử này cuối cùng cũng có cách nghĩ, ta còn không biết ư.
"Không nói, ta đi trước nôn ra đã, dạ dày quá khó chịu."
Lâm Vạn Dịch nói.
"Lão gia, lão nô đi cùng người, lão nô cũng quá khó chịu."