Chương 47: Ta mới là người bị hại!
Một đêm này.
Lương Dung Kỳ ngủ không ngon, trong lòng như có một cái gai đâm. Nguy cơ cuồn cuộn mà đến. Hắn phát hiện đại ca có chút thay đổi, như đang cùng hắn tranh sủng. Đây là muốn cùng hắn đoạt vị trí gia chủ.
Hắn trằn trọc suy nghĩ, khó mà chìm vào giấc ngủ, trực tiếp ngồi trên giường lẳng lặng suy nghĩ.
"Đại ca, nếu ngươi đã có ý cùng ta tranh đoạt, vậy đừng trách ta không khách khí."
Lương Dung Kỳ đã quyết tâm, hắn sẽ cùng đại ca hắn tranh đoạt đến cùng, vị trí gia chủ Lương gia chỉ có thể là của hắn.
Chẳng biết tại sao. Hắn có chút hâm mộ đồng thời đố kỵ với Lâm Phàm. Bởi vì Lâm Phàm là người thừa kế duy nhất của Lâm gia, không có huynh đệ tỷ muội tranh quyền đoạt lợi, thật sự là quá hâm mộ hắn.
Bất tri bất giác.
"Điểm nộ khí +66."
Lâm Phàm đang ngủ trên giường, nộ khí từ trên trời rơi xuống.
Sáng sớm.
Một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào. Đêm qua thích khách không tới, giấc ngủ này thoải mái vô cùng, lưng không mỏi, chân không đau, cả người tràn đầy sinh lực.
Cẩu Tử ở bên ngoài chờ rất lâu, nghe được động tĩnh trong phòng, lập tức bưng nước rửa mặt bước vào. Lâm Phàm quen nếp sống xa xỉ. Ăn mặc, rửa mặt, súc miệng đều có người hầu hạ.
"Công tử, hôm nay nhìn sắc mặt người so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều rồi."
Cẩu Tử chải tóc cho Lâm Phàm, vừa cười vừa nói.
"Chắc chắn là vậy rồi, tình trạng hôm qua không tốt, ngủ một thời gian dài, đều ngủ đến tê người, ngươi làm nhanh lên, hôm nay phải chơi cho đã mới được."
Lâm Phàm cảm thấy bản thân đây là đang sống uổng phí thời gian, nhưng không có cách nào. Hắn cái gì cũng có, còn cần lăn lộn làm gì?.
Người khác tranh đấu là do thiếu quá nhiều, không tiền không quyền, nhưng hắn chẳng cần tranh đấu, tiền quyền đều có, Sống qua cuộc sống như thế làm cho con người đều sa đọa rồi.
Mỗi ngày không có việc gì, chỉ ngồi ăn rồi chờ chết. Cho nên hắn muốn tìm một ít chuyện để làm, tăng thêm chút gia vị màu xanh vào cuộc sống đã rất tuyệt vời này.
Cứ như thế bỏ qua Lương gia? Đó là chuyện không thể, vẫn chưa trào phúng đủ đâu.
Còn có Viên gia, lúc chọn cũng nên ưu tiên lựa chọn Lương gia, ngược lại buông tha Viên gia, cũng coi như vận khí bọn chúng tốt.
Việc chuyển kho lương Viên gia thì vẫn phải chuyển, nhưng không phải bây giờ.
Ngày nay Viên gia đã cảnh giác, nếu động thủ, khẳng định sẽ bị phát hiện.
"Đợi đã."
Lúc này, Lâm Phàm nghĩ đến một việc, cho dù bị phát hiện, lại có thể làm sao, bản công tử không xuất hiện tại hiện trường. Kinh hỉ thường thường càng tuyệt vời hơn kinh hãi.
Làm! Tối nay phải làm.
"Công tử, xong rồi."
Cẩu Tử thu dọn xong xuôi, đứng sang một bên nói.
Lâm Phàm lấy lại tinh thần, chỉ mất một chút thời gian, đã đem hoạt động nghiệp dư tối nay nghĩ rõ rồi, nói: "Đi, ra ngoài đi dạo, gọi Biểu đệ của ta tới."
Cho dù đi lang thang trong thành, hắn cũng phải dẫn theo biểu đệ, để phòng lỡ có chuyện gì xảy ra, hay gặp phải tên liều mạng hoặc gặp những kẻ bị chính mình bức cho điên, vậy khả năng gặp nguy hiểm càng lớn hơn nữa.
"Vâng, công tử."
Đường phố.
Ba người bọn Lâm Phàm đi trên đường phố, các loại hương vị ập tới, có bánh quẩy, có óc đậu, các loại đồ ăn vặt hương vị thơm ngon hấp dẫn người.
Lâm Phàm bước đến trước một sạp hàng, mua một chiếc quẩy. Chủ sạp hàng vừa nhìn đã nhận ra Lâm Phàm, lão xúc động có thừa, kiên quyết không thu tiền. Đối với Lâm Phàm mà nói, hắn là loại ăn quẩy không trả tiền sao?
Hắn trực tiếp bảo Cẩu Tử trả tiền, tiếp tục lang thang đi. Chủ sạp hàng đối hắn khách khí như vậy, làm hắn hiểu rõ, hóa ra, ở bên ngoài, bản thân hắn cũng đã là người nổi tiếng, không tồi, thật sự là không tồi.
Lúc này, trên đường phố xuất hiện rất nhiều hộ vệ tay cầm đao, trình tự không loạn tuần tra, như là đang tìm kiếm cái gì.
"Công tử, đây đều là hộ vệ của Lương gia, xem ra đây là muốn lục soát toàn thành tìm kẻ trộm lương."
Cẩu Tử nhỏ giọng nói.
Kỳ thực trong lòng hắn cho rằng, việc kho lương Lương gia bị trộm, có thể có quan hệ cùng công tử. Mặc dù không dám xác định, nhưng ít nhất nắm chắc vài thành.
Lâm Phàm cười: “Mắt đều mù hết rồi, còn muốn tìm kiếm kẻ trộm lương. Bản công tử đứng trước mặt, đều không biết mà bắt. Nhưng mà cho dù bọn chúng có lật tung cả U thành lên cũng vô dụng thôi.
Động tĩnh không nhỏ của Lương gia. Trạng thái canh gác ra vào của U Thành làm những người dân thường không dám động chạm vào xui xẻo, có quỷ mới biết bọn chúng có cố ý bắt người làm kẻ chết thay hay không, cho nên chỉ cần nhìn thấy đều trốn thật xa.
Mãi cho đến giữa trưa, tại Thuần Hương Các, lúc Lâm Phàm bước vào lầu hai thì thấy Lương Dung Kỳ ngồi một mình uống rượu, khuôn mặt có chút đỏ.
Lâm Phàm cười nói: "Chao ôi, Lương Tam công tử thật có nhã hứng, kho lương trong nhà bị cướp còn có thời gian rảnh rỗi đến đây uống rượu, không tồi, nên thế này, đi ra từ trong bóng tối, nghênh đón cuộc sống tốt đẹp."
"Chưởng quầy, mang rượu và đồ ăn ngon lên đây."
Chưởng quầy trong lòng sợ hãi, lá gan cũng run rẩy. Chỉ sợ hai vị Công tử này chạm mặt liền đánh lên, phá đi Thuần Hương Các, như vậy muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.
Lương Dung Kỳ nghe được âm thanh, ngẩng mạnh đầu lên. Đôi mắt hắn như muốn nuốt chửng Lâm Phàm.
"Lâm Phàm, tất cả chuyện này đều do ngươi làm, có phải hay không?”
Rượu uống không nhiều, nhưng cũng có ba phần men say. Lúc nhìn thấy Lâm Phàm, ba phần men say trực tiếp tăng tới bảy phần.
Hắn bây giờ đang rất phiền, ban đầu hắn vẫn nghĩ rằng đại ca đã triệt để bị thất sủng, nhưng tối hôm qua thái độ của phụ thân đối đại ca lại có thay đổi, chuyện này khiến hắn thấy được nguy cơ cực lớn.
Lầu hai cũng không có người khác, chỉ có Lương Dung Kỳ cùng vài người bọn họ.
"Là ta làm đấy."
Lâm Phàm cười nói.
Lương Dung Kỳ đột nhiên ngây người, nào sợ có chút men say, nhưng hắn cũng không nghĩ đến hắn sẽ thừa nhận nhanh như vậy, sau đó quát lớn: "Tự ngươi thừa nhận rồi."
Lâm Phàm nói: "Ừm, chính ta thừa nhận rồi, làm sao đây!"
Hiện trường không có người. Nói thì đã nói rồi. Quan trọng là Lương Dung Kỳ vẫn luôn tưởng là chính mình nói, vậy không thể cho hắn một chút lòng tin. Đồng ý một chút bản thân không rơi ra miếng thịt, ngược lại có thể làm cho Lương Dung Kỳ thoải mái một hồi. Giúp người làm niềm vui, tại sao lại không làm chứ, đây là một loại truyền thống tốt đẹp, cần tiếp tục phát triển rộng khắp.
Quả nhiên.
Lương Dung Kỳ phấn khởi, hắn mạnh mẽ đứng lên, động tác quá lớn, rượu thịt trên bàn đều bị hất ra ngoài, nói: "Ngươi dám thừa nhận, kho lương của Lương gia ta chính là ngươi trộm."
"Là ta trộm đấy, cho dù là cha ngươi tới, ta cũng sẽ thừa nhận, chính là ta trộm."
Lâm Phàm bình tĩnh cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn, sau đó nói: "Hiện tại có hay không bị một loại kích thích muốn bắt lấy ta?"
Lương Dung Kỳ mắt đỏ lên, nói: "Rất tốt, không ngờ rằng ngươi bản thân đã thừa nhận, đi, đi theo ta, ta xem Lâm gia ngươi giải quyết vấn đề này như thế nào."
Vừa dứt lời. Hắn xông lên tóm lấy cánh tay Lâm Phàm.
Lâm Phàm bình tĩnh quay đầu lại nói: "Biểu đệ, biểu ca ngươi bị đánh, ngươi vẫn ngây người ra đấy làm gì?"
Chu Trung Mậu nghe đến lời của biểu ca, bất kể nói gì đều nghe xong hết mới làm, cho nên hắn nghe rất kỹ. Bây giờ đã xác định biểu ca đây là muốn hắn đánh người, không phải bảo hắn rời đi.
Bốp!
Chu Trung Mậu tung ra một cước, lực đạo không nhỏ, Lương Dung Kỳ trực tiếp bị đá lăn trên đất, đụng nát cái bàn.
Dưới lầu, chưởng quầy đang tính sổ sách, nghe được âm thanh trên lầu hai, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Nhanh đi thông báo Lâm gia cùng Lương gia, công tử hai nhà đánh nhau rồi."
"Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, đi nhanh đi."
Trên lầu hai.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài, đã ức hiếp người ta như thế này bao nhiêu lần rồi nhưng cũng không biết vì sao, cảm thấy không chán, có lẽ cảm giác mới mẻ con chưa qua đi.
Thực lực võ đạo của Lương Dung Kỳ cũng được, thuộc tầng thứ ba. Cho dù bản thân lúc này cũng có thể nghiền ép lấy hắn, có điều, bản thân là phú gia công tử, sao có thể tự mình động thủ được, tầm thường, quá tầm thường rồi.
Chu Trung Mậu áp Lương Dung Kỳ trên mặt đất, đánh cho hắn một trận, đánh đến nỗi hắn hãi hùng khiếp vía.
Lâm Phàm nói: "Biểu đệ, đánh người phải đánh vào mặt, chớ làm tổn thương ngũ tạng lục phủ, sẽ gây ra án mạng đấy."
Lương Dung Kỳ phản kháng nói: "Lâm Phàm, ta và ngươi không đội trời chung……….aaaa."
Chưa được một lúc, Lâm Vạn Dịch và Lương lão gia đều xuất hiện tại Thuần Hương Các, hai người một đường đối mắt, gật đầu lẫn nhau.
Trên lầu hai, yên tĩnh không một tiếng động.
Lúc hai người cùng đi lên, Lâm Vạn Dịch nhìn thấy nghịch tử nhà mình nhàn nhã uống rượu, ngược lại Lương Dung Kỳ lại là mặt mũi bầm dập đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu la.
"Tam nhi."
Lương lão gia sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn quay đầu lại nói: "Lâm công tử, ra tay thật hiểm độc."
Lương Dung Kỳ nắm lấy tay phụ thân, nói: "Cha, hắn vừa mới thừa nhận chính là hắn trộm kho lương."
Lâm Phàm giật mình, ly rượu trong tay rơi xuống mặt đất, “choang” một tiếng, vỡ rồi, nói: "Lương Tam công tử, ngươi vẫn muốn ăn phân ta không ngăn cản ngươi, nhưng những lời này của ngươi không thể nói lung tung, ngươi đây là đang vu oan giá họa."
"Cha, sự việc là như thế này, hài nhi đi dạo đến trưa, đói bụng rồi mới đến đây ăn bữa cơm, sau đó thì nhìn thấy Lương công tử đang uống rượu, uống rất nhiều, còn có men say, khi tam công tử nhìn thấy hài nhi thì xông đến nói là nhi tử đã cướp lương thực nhà hắn, còn nói hài nhi là súc sinh, liền trực tiếp muốn động thủ."
Đầu Lâm Vạn Dịch có điểm muốn nổ tung ra, đều là chút chuyện rác rưởi gì. Năng lực khác thì không có, nhưng ngược lại bản lĩnh đốt lửa thổi gió lại không nhỏ.
Lương Dung Kỳ tức giận muốn thổ huyết, gào lên nói: "Lâm Phàm, ngươi tên súc sinh này."
Lâm Phàm nói: "Cha, ngươi nghe thấy rồi đó, hắn lại mắng nhi tử là súc sinh, ta nếu là súc sinh, vậy người là cái gì? Tên tiểu tử này trước mặt người còn dám nói thế, ai biết rõ sau lưng còn mắng thế nào."
Lương lão gia sắc mặt âm trầm, sau đó chắp tay nói: "Lâm huynh, việc này chỉ là hiểu lầm, chỉ là mâu thuẫn của hai tên tiểu tử, không cần thiết làm lớn như vậy."
Lâm Phàm nói: "Chờ đã! Lương lão gia, ta đã là người trưởng thành, cũng không phải là hài tử, ngươi muốn nói hắn vẫn là hài tử, vậy bản công tử coi như là phải đi, dù sao bản công tử đã đọc thuộc sách thánh hiền, từ trước tới giờ không làm những việc cậy lớn ức hiếp bé, càng sẽ không chấp nhặt cùng hài tử của người, nhưng nếu như hắn không phải hài tử, ngươi có thể cho bản công tử một cái cách nói."
Lương lão gia đang rất tức giận nhìn Lâm Phàm, lại có chút thất vọng nhìn tam nhi nhà mình, không nghĩ rằng đứa con thứ ba mà hắn coi trọng lại đấu không nổi với tên phế nhân của Lâm gia, cái đầu óc này ngu đến mức nào.
Lâm Vạn Dịch nói: "Được rồi, sự tình đến đây là kết thúc."
Còn đọc sách thánh hiền, đọc cái rắm ấy.
Lâm Phàm bất lực nói: "Cha ta đã nói bỏ qua rồi, vậy bỏ qua đi, chúng ta đại nhân không chấp với tiểu nhân, bỏ đi, bỏ đi, nhưng mà Lương công tử đập phá quán của người ta, vậy tiền này vẫn do ngươi trả."
Lương lão gia ôm quyền chào Lâm Vạn Dịch, sau đó nói: "Khiêng công tử rời đi, bồi thường tửu lầu."
Một khắc cũng không muốn đợi. Ở lâu, tâm tính sẽ không tốt. Đứa con của Lâm gia rất biết ức hiếp người khác.
Người đi hết rồi. Lâm Vạn Dịch nói: "Thoải mái chưa?"
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Cha, nhi tử là người bị hại, sao có thể thoải mái đây."
Lâm Vạn Dịch hừ một tiếng rồi nói: "Trung Mậu, bá phụ có việc giao phó cho ngươi đi làm, sau này đừng ra ngoài làm loạn với biểu ca ngươi."
"Vâng! Thưa bá phụ".