Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 50: Bổn công tử chính là quân trộm lương

Chương 50: Bổn công tử chính là quân trộm lương

Rạng sáng, Lâm gia công tử bị ám sát, đó chính là chuyện lớn, nhưng trái ngược hoàn toàn là ngay cả một chút sóng gió nổi dậy cũng không có.
A...! đúng là đau quá mà, Lâm Phàm chậm rãi mở mắt ra, khắp người từ trên xuống dưới đau không tả nổi, lúc giơ cánh tay lên đều có chút đau.
"Công tử, người cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Cẩu Tử đã khóc, mắt vẫn còn hơi đỏ đỏ, tối qua hắn bị người nào đó đánh cho bất tỉnh, lúc tỉnh dậy thì mới biết công tử lại bị thích khách đột kích, nhưng hắn ngay cả hình dáng của thích khách như thế nào cũng không thấy được thì đã bất tỉnh rồi.
Hắn nhìn thấy những vết thương trên người công tử thì đau lòng vô cùng, hận không thể thay thế công tử chịu đựng những vết thương này, theo hắn thấy tên thích khách này nhất định là đồ chó hoang, ngay cả công tử cũng dám làm bị thương đúng là đồ súc sinh mà.
"Ừm, tỉnh rồi, còn nghĩ rằng chết rồi nữa chứ."
Lâm Phàm tự sờ thân thể mình, băng gạc bao bọc kín người, bộ dáng này chính là dấu hiệu của người bị trọng thương mà.
Cửa phòng bị đẩy mở ra, nói: "Công tử, lão gia đến thăm người."
Lâm Vạn Dịch thấy Lâm Phàm nằm ở trên giường trong lòng sớm đã biết rõ, lão so với bất kỳ ai đều hiểu rõ hơn hết, bởi vì chuyện này chính là do lão làm nhưng không thể biểu hiện quá giả dối, vì tên nghịch tử này vẫn còn có chút đầu óc.
"Lâm Phàm, không sao chứ."
Lâm Vạn Dịch đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống mép giường, nhìn thấy đứa con nghịch tử bị thương, lộ ra vẻ đau lòng, sau đó lạnh lùng nói: "Ngô lão, điều tra cho ta, lão phu cũng muốn biết rốt cuộc là ai dám cả gan làm bị thương con trai ta."
"Vâng, lão gia."
Ngô lão đáp, đây là một vở kịch, một vở kịch mà lão gia chính là diễn viên duy nhất, muốn tìm người là lão gia, người đánh công tử cũng là lão gia, cho dù tìm đến sông cạn đá mòn, lão gia không tự mình thừa nhận thì vĩnh viễn cũng không tìm ra được.
"Cha, lần trước không phải người nói với ta rằng người biết tên thích khách kia hay sao, chính là người mà mười mấy năm trước người từng đánh hắn a, người đã biết hắn là ai rồi thì tại sao không đi tìm hắn đánh cho hắn một trận chứ."
Lâm Phàm nói.
"Hả?"
Lâm Vạn Dịch ngây người, lão tử đã từng nói qua câu này hay sao?
"Phàm nhi, chuyện này ngươi yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho ngươi, khoảng thời gian này thì ngươi đừng ra ngoài nữa, ở nhà dưỡng thương cho tốt."
Lâm Vạn Dịch đã đạt được mục đích, thấy tên nghịch tử bị tra tấn thành ra thế này lão rất vui mừng, tối qua không uổng công đánh mà, chỉ khi từ bên bờ vực cõi chết trở về thì mới có thể chín chắn hơn.
"Cha, ta biết rồi, sẽ có một ngày hài nhi nhất định phải ấn lão súc sinh đó xuống dưới đất, sau đó hung hăng đánh cho một trận."
Lâm Phàm nói.
"Điểm nộ khí +123."
Lâm Vạn Dịch híp mắt, lão súc sinh?
Đây không phải là đang chửi lão tử hay sao?
Lâm Phàm cũng hơi sửng sốt, điểm nộ khí này là từ đâu mà đến chứ, bổn công tử đã bị thương rồi, là tên khốn kiếp nào lại đổ thêm dầu vào lửa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Phàm, bây giờ bộ dáng này mà đi ra ngoài, nếu gặp phải tên kẻ thù nào sợ là sẽ trở thành chuyện cười mất thôi, động đậy cơ thể, vết thương vẫn còn chút đau, ra tay thật đúng là ngoan độc mà, toàn thân từ trên xuống dưới ít nhất phải có chừng mười vết thương, nếu là mặt cũng bị thương thì chỉ sợ bị hủy dung nhan mất thôi.
"Bổn công tử chỉ muốn yên lặng hưởng thụ cuộc sống làm con cháu nhà giàu thôi, vì cái gì lại cứ liên tục muốn tới ức hiếp ta chứ."
Hắn thật không cam lòng cũng rất tức giận, không biết là đã bao nhiêu lần rồi chứ, liền muốn lôi tên thích khách đến trước mặt, đánh vào cái mặt già nua của đối phương, ĐM nhà ngươi không cảm thấy quá đáng hay sao hả?
Mỗi lần đều là nửa đêm canh ba đến tập kích, người ta vẫn đang ở trong mơ, nếu như không phải đang mơ thấy một giấc mộng đẹp không miêu ta được, rất có thể đã bị dọa đến tinh thần bấn loạn, từ phút giây đó trở đi nghe thấy tiếng sói, chỉ sợ hai tay hai chân bủn rủn.
Tối qua gặp phải đột kích.
Tăng điểm thần tốc, điểm tăng vẫn coi như khả thi.
Thể phách: 90 (võ đạo tam trọng)
Nội công: 90 (võ đạo tam trọng)
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (nhị trọng thiên)
Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (phản phác quy chân), Ngự Trùng Thuật (sơ cấp)
Điểm nộ khí: 1354.
Hiện tại thế phách với nội công đều đã đạt Võ Đạo Tam Trọng, song tiêu cường giả, hẳn là không có ai có thể nỗ lực hơn chính mình rồi.
Phát triển một phương diện có chút không đủ thì phải, nếu đã như vậy thì phát triển toàn bộ phương diện, cùng lúc thăng cấp.
"Hổ Sát Đao Pháp có chút yếu, uy lực không đủ lớn, khi gặp phải thích khách vậy mà đều bó tay vô sách."
Lâm Phàm chửi mắng điên cuồng, vốn dĩ nghĩ rằng thăng cấp lên đến Phản Phác Quy Chân đã là rất mạnh rồi, nhưng sao có thể nghĩ rằng mạnh cái quái gì chứ, một chút tác dụng cũng không có, nếu để Lâm Vạn Dịch biết được sợ là muốn đánh vỡ cái đầu chó của Lâm Phàm ra mất, lời cũng đều nói ra rồi còn có thể tiếp tục ngang ngược được nữa hay sao.
Dựa vào thực lực của Lâm Vạn Dịch đánh với Lâm Phàm, chẳng khác nào giống như người lớn đánh với trẻ con chưa biết đi, trực tiếp treo ngược lên đánh.
Vốn là đã chuẩn bị xong tất cả nhưng đều bị sự tình phát sinh mấy ngày qua làm rối loạn hết rồi. Lúc mới bắt đầu, hắn tự nghĩ rằng bản thân là công tử phú gia, lão cha lại cường đại như vậy thì có ai dám đến gây phiền toái cho hắn chứ, hiện tại xem ra mẹ nó thật đúng là có mà, nhìn xem tình hình hiện tại, bị đánh nằm liệt ở trên giường rồi đây.
Ngồi khoanh chân lại, vận hành Tử Dương Tứ Thánh Kinh, thăng cấp Tử Dương Tứ Thánh Kinh đến Nhị Trọng Thiên hiệu quả quả thực rất rõ rệt, nội công tăng cường lên không ít, đồng thời nội lực màu tím cũng có chút biến hóa kinh người. Nếu như nói cụ thể một chút thì là có thêm thuộc tính đặc biệt.
Một đao tối qua, ánh sáng màu tím bám vào trên lưỡi đao, so với trước kia thì uy lực lớn mạnh hơn nhiều, mặc dù không thể làm gì được thích khách nhưng đích thực nhờ như vậy mà trở nên lớn mạnh hơn.
Buổi tối, trời càng ngày càng tối dần, bên ngoài có thị vệ đang đi tuần tra, đây là do Lâm Vạn Dịch phái đến, nếu như không làm như thế này, thật đúng là sợ tên nghịch tử sẽ nghi ngờ đến lão mất.
"Phù!"
Lâm Phàm phun ra một hơi khí đục, thương tích tốt hơn nhiều, tác dụng kì diệu của tâm pháp quả thật rất mạnh, vết thương đã kết vảy, có thể ngày mai thì chỉ còn lại vết tích hơi lờ mờ màu hồng mà thôi.
Nội công đạt đến Võ Đạo Tam Trọng, phạm vi khống chế côn trùng ngày càng rộng, lấy bản thân làm trọng tâm, đủ để hình thành phạm vi có đường kính năm mươi mét.
Hai nhà Viên Lương ở U Thành là thú vui duy nhất của hắn, không trêu chọc bọn hắn thì còn có thể trêu chọc ai.
Giun từ trong bất bùn chui ra, dựa vào cảm nhận thì có thể thấy giun có chút biến đổi, bề ngoài mặc dù rất mềm nhưng khả năng nuốt thức ăn hình như càng mạnh rồi. Ngự Trùng Thuật có thể khống chế được côn trùng, nội lực mạnh yếu có thể gia trì độ mạnh của công trùng, hiện giờ nội công đã đạt đến Võ Đạo Tam Trọng rồi thì so với lúc trước tự nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, Lâm phủ rất yên lặng, không có bất kỳ tiếng động tĩnh gì, thỉnh thoảng có truyền đến tiếng bước chân của thị vệ đi tuần tra ở bên ngoài.
Viên lão gia nghe được thông tin kho lương thực của Lương gia bị trộm, lo sợ nhà mình cũng bị như vậy liền cố ý tăng thêm thị vệ tuần tra, đồng thời ở trong kho lương thực còn có thị vệ canh gác.
Ba tên thị vệ ngồi tại đó ăn chút thức ăn không uống rượu, ngọn nến ở trên bàn đều đã được chế tạo đặc thù, để phòng ngừa ánh lửa tiết ra ngoài làm cháy nơi này.
"Thật là khó chịu quá đi, các ngươi nói xem ai gan lớn như vậy, thậm chí ngay cả kho lương thực của Lương gia mà cũng dám trộm, làm cho chủ nhân sợ đến mức phải phái chúng ta đến đây canh gác, ngồi không chịu tội."
"Ai mà biết được chứ, theo ta thấy nhất định là do Lương gia cố ý bày trò ra đấy, nhiều lương thực như vậy thì làm sao trong một đêm có thể mang đi hết được cơ chứ."
"Thôi không nói nữa, kiếm miếng cơm ăn thì phải làm việc thôi, ta đi ngủ một lúc trước các ngươi tán gẫu của các ngươi đi."
Lúc này có một con kiến bò lên trên tay của một tên thị vệ, thị vệ không chú ý trực tiếp bóp chết con kiến, sau đó ném sang một bên, gục xuống bàn ngủ.
Lâm Phàm khống chế con kiến, mặc dù không nhìn thấy được tình hình ở đó, nhưng có thể dựa vào tín hiệu truyền về mà biết được tình hình ở đó.
"Viên gia cũng gọi là thông minh, còn biết phái người canh gác ở trong kho lương thực, nhưng chỉ dựa vào cái này mà muốn giữ được hay sao, nằm mơ đi."
Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, bổn công tử chính là quân trộm lương, liền hỏi các ngươi có sợ hay không?
Nói chung là ngay cả bổn công tử cũng sợ bản thân mình rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất