Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 66: Mang về nhà từ từ chơi!

Chương 66: Mang về nhà từ từ chơi!

Bọn họ không đuổi sâu vào tận trong rừng mà chỉ đứng ở bên ngoài, ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành một đường cắt, một bên sáng rọi rõ ràng còn một bên khác thì có chút xám tối.
Lâm Phàm cũng không phải tên ngốc mà lỗ mãng xông vào trong, nếu lỡ gặp phải nguy hiểm thật thì biết phải làm sao?
Khó khăn lắm mới có thể có được cuộc sống của một công tử phú gia, lỡ mà chết thật biến thành gia cầm thì chắc chắn sẽ bị người ta làm thịt nhắm rượu.
Bùn đất trong rừng có chút ướt át, hiển nhiên đã từ rất lâu không có ánh mặt trời chiếu tới mới thành như vậy. Đồng thời có luồng sương màu xám đen bao phủ bốn phía, từ từ phiêu động khiến người ta luôn cảm thấy có chút âm trầm đáng sợ.
Lúc này cái đám sương đen vừa nãy bỏ chạy thục mạng giờ lại xuất hiện, ngưng tụ lại tạo thành hình người dung nhập vào đám sương xám đen kia, không nhìn thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn ra hình dạng đại khái.
"Ngươi có gan thì bước ra đây cho bổn công tử."
Lâm Phàm hướng về phía rừng sâu nói với hình người trong đám sương đen. Chạy con mẹ nó nhanh thật, hai người đuổi theo nó một lúc mới có thể đuổi nó tới đây được.
Nhìn tình hình hiện tại thì rõ ràng đám sương đen kia muốn đưa bọn hắn vào sâu trong rừng, đây là chuyện không thể nào a, địch không động thì mình cũng không động.
Không ở chỗ có hoàn cảnh tốt thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy bình thường.
Sương đen hình người không động đậy cũng không nói gì, thay vào đó cứ như ẩn như hiện đứng trong lớp sương màu xám kia, đôi mắt nhìn Lâm Phàm luôn mang đầy phẫn nộ.
Điểm nộ khí +222.
Mới có như thế mà điểm nộ khí lại tăng lên rồi, hắn cảm thấy tâm trạng tức giận của cái thứ này có chút quái lạ, vì độ tức giận của nó mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Lâm Phàm không bỏ qua cơ hội này mà trực tiếp mắng luôn: ''Ngươi là thứ thối tha không biết xấu hổ, dám đến thôn trang của Lâm gia ta náo loạn, ngươi có gan thì bước ra đối mặt với ta đây này, xem ta có vặn đầu ngươi xuống làm bóng đá hay không."
"Nhìn cái gì mà nhìn, không phục thì ra đây đánh ta đi, trốn đến nơi phân chim không thèm ị này để làm gì."
Châu Trung Mậu ngơ ngác nhìn biểu ca mắng người, mắng đến là hăng say, nói:
"Biểu ca bớt giận, mắng nhiều không tốt cho thân thể."
Lâm Phàm sao có thể không mắng được, nếu mà không mắng chửi nó một phen thì sao có thể kiếm được điểm tức giận.
Điểm nộ khí+333.
Này cũng quá là dễ dàng đi, hắn luôn cảm thấy tiểu phụ trợ này thật ra không phải là muốn hắn cố gắng mạnh lên, mà là để cho cuộc sống hưởng thụ của hắn không bị quá nhàm chán, nên mới tìm thêm một chút “thú vui tao nhã”.
Đám sương xung quanh hình người kia có dấu hiệu chuyển động. Đột nhiên sương khí ngưng tụ lại một chỗ biến thành từng đường dây dài bắn thẳng về phía Lâm Phàm.
Những dây sương đen này giống như mãng xà uốn lượn đong đưa, sau đó đỉnh đầu sương khí bùng nổ hình thành khoang miệng của mãng xà màu đen, hai cái răng nhọn hoắt nhe ra chuẩn bị cắn tới.
Lâm Phàm bổ một đao ra mang theo nội lực dồi dào, chiêu thức của Lôi Đao Tứ Thức rất mãnh liệt, đám sương hình người kia hình như rất kiêng dè sợ hãi.
Đùng!
Sương đen hình thành khoang miệng mãng xà, trong phút chốc nổ tanh bành tiêu tán ra xung quanh.
Điểm nộ khí +444.
"Chút tài vặt vãnh, đừng trốn nữa, có gan thì lăn ra đây cho bổn công tử, ngươi trốn ở trong đó có thì có ý nghĩa gì?"
Lâm Phàm cầm đao đứng chờ, chỉ cần nó dám bước ra thì nhất định sẽ chém nó không còn đường lui. Nhưng nếu lỡ như không đánh lại được nó thì không phải hắn vẫn còn biểu đệ bên cạnh sao.
"Biểu đệ, công pháp ngươi tu luyện có lôi thuộc tính không?"
Lâm Phàm hỏi.
Căn cứ vào giao thủ lúc nãy thì hắn phát hiện đám sương đen này sợ điện áp, những thứ âm tà không sạch sẽ có phải đều sợ điện áp hay không?
"Có, nhưng chỉ là một bộ môn chưởng pháp phổ thông mà thôi." Châu Trung mâu nói.
"Thế là đủ rồi, thứ đồ chơi này sợ điện, vậy thì cứ dùng chưởng pháp phổ thông đánh nó cũng được."
Lâm Phàm rất muốn bắt lấy đám sương đen này sau đó sẽ từ từ bóc lột nó. Nếu như có thể thành công thì có lẽ sẽ một bước lên trời luôn.
Châu Trung Mậu rất tin tưởng lời của biểu ca mà không nghi ngờ chút nào, nói: "Vậy đệ thử xem thế nào, biểu ca huynh đừng vào trong."
Cho dù thật sự là không được thì dựa vào thực lực của hắn cũng có thể rút lui, nhưng nếu biểu ca gặp phải phiền phức gì thì hắn sẽ hối hận không kịp.
Khẽ quát một tiếng, Châu Trung Mậu liền trực tiếp xông vào trong rừng, sau đó gầm lên: "Bắc Đẩu Hóa Tịch Chưởng."
Ầm Ầm!
Trong cơ thể biểu đệ có tiếng sấm rền, trên song chưởng còn có lôi đình cuốn quanh, tiếng đùng đùng bùm bùm. Lôi đình to như hai chân tráng kiện quấn lấy cả cơ thể, sau đó hai tay chuyển động dẫn dắt.
"Ối mẹ nó, đây là công pháp phổ thông à? Biểu đệ ngươi đang đùa với ta chắc?"
Uy thế này mà là công pháp phổ thông thì thật sự là gặp quỷ rồi.
Lúc này tốc độ của biểu đệ rất nhanh, đã bay đến trước mặt đám sương hình người rồi, hai chưởng vỗ ra, lôi đình khủng bố xuyên qua đám sương.
Đùng!
Sương đen nổ tung, hình thể cực kỳ bất ổn.
"Biểu ca, thật sự có tác dụng."
Châu Trung Mậu gào nói.
Vốn tưởng rằng đối phương dễ dàng tránh né, hoặc hắn cũng không có cách nào tổn hại đến đối phương nhưng hiện tại xem ra, sự tổn hại này đúng là không tệ.
Lâm Phàm kinh hỉ nói:
"Tốt, ta tới đây, chúng ta cùng bắt cái thứ đồ chơi này."
Vừa nói xong, hắn đã trực tiếp xông lên, sức lực hồi phục về hình dạng nguyên bản, đồng thời cũng dùng điểm nộ khí hiện tại để tăng điểm.
Lôi Đao Tứ Thức (Nhập môn)
Lôi Đao Tứ Thức (Đăng đường nhập thất)
Lôi Đao Tứ Thức (Dung hội quán thông)
Số điểm nộ khí còn lại 44 điểm.
Thể phách và nội lực đều đạt tới cảnh giới võ đạo tứ trọng, đánh với đám sương đen kia thì miễn cưỡng cũng có thể.
"Biểu ca, cẩn thận."
Châu Trung Mậu lo lắng, nội lực thâm hậu phá ra, lôi đình ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, một chưởng đánh ra muốn làm tan hết sương đen.
"Trảm."
Lâm Phàm hét một tiếng, sau đó bổ một đao ra mang theo uy lực rất mạnh, lực lượng tăng thêm nội lực, uy thế bạo phát ra cũng càng thêm khủng bố.
Phốc!
Đám sương đen bị một đao chém tới, lôi đình trên lưỡi đao kêu xoẹt xoẹt mang theo uy hiếp rất lớn.
"Thì ra ta cũng rất mạnh."
Lâm Phàm tự nói với chính mình, tăng điểm tới trình độ này thì trừ việc giao thủ với thích khách kia, không chiếm được lợi thế mà vẫn luôn nghẹn khuất, còn đánh với sương này lại có cảm giác quá đã.
Chém ra quá con mẹ nó sướng.
"Biểu ca, huynh rút lui trước đi, giao nó cho ta là được rồi, ta có thể giải quyết được nó."
Châu Trung Mậu nói.
Hắn chỉ mong biểu ca đừng có động thủ, tất cả mọi chuyện cứ giao cho hắn là được rồi, lỡ như biểu ca bị thương thì hắn biết phải làm thế nào.
"Biểu đệ nói cái gì vậy, ta biết đệ có thể giải quyết nhưng cứ để biểu ca đánh cho sướng tay đã, đừng nói nữa, chơi nó đi."
Mỗi lần Lâm Phàm xuất đao đều là mạnh nhất.
Sương đen nổi giận, bị hai người hội đồng, trong đó còn có một người có uy hiếp rất lớn. Nó muốn chạy trốn nhưng không chạy được.
Đùng!
Đám sương đen nặng nề ầm một tiếng rơi xuống đất, trên thân còn tản ra sương khí bị lôi đình điện kích.
"Biểu đệ, thứ này có thực lực như thế nào vậy?"
Lâm Phàm hỏi.
Châu Trung Mậu nói: "Chắc cũng phải đạt tới được đỉnh cao võ đạo lục trọng rồi, bất quá nó rất quỷ dị, phải cần công pháp đặc thù để đối kháng, nếu như không có công pháp đặc thù thì sợ rằng sẽ rất phiền phức."
Hai người đánh với nó không lâu đã hàng phục được nó, thế này thì cũng rất đơn giản.
Lúc này sương đen đã tiêu tán lộ ra hình thể thật sự là hình người, làn da rất đen, là loại đen u ám.
"Thế nào, bổn công tử đã nói với ngươi rồi, đừng có hỗn xược với ta."
Lâm Phàm rất tận tình mà giẫm lên đầu nhục nhã nó.
Điểm nộ khí +555.
Sương đen phẫn nộ ngút trời, đột nhiên móng vuốt sắc nhọn của nó chộp tới Lâm Phàm, tốc độ cực kì nhanh.
Phập!
Lâm Phàm vung đao trực tiếp chém đứt cánh tay của nó, chất lỏng màu đen tuôn ra.
"Ngoan ngoãn chút, đừng có chống lại ta."
Sương đen run rẩy, trên người nó không còn lớp sương xám bảo hộ, chỉ có một màn sương rất nhạt đang phiêu tán ra mà thôi.
"Biểu ca, huynh vẫn nên cẩn thận một chút, phòng khi nó chó cùng rứt giậu."
Châu Trung Mậu nhắc nhở nói.
Lâm Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Biểu đệ, ngươi nói cũng có lý."
Cũng chính lúc này, Châu Trung Mậu túm lấy hai chân của sương đen chém mạnh một phát, hai chân nó đứt lìa, sau đó đem cánh tay còn lại chém đứt nốt. Huyết dịch màu đen bắn tung tóe lên mặt Châu Trung Mậu, biểu đệ tùy tiện lau qua loa cười nói: "Biểu ca, bây giờ thì không còn vấn đề gì rồi."
Biểu cảm rất thản nhiên, giống như là vừa mới làm một chuyện hết sức bình thường, không có gì ghê rợn cả.
Lâm Phàm nhìn biểu đệ một cái, trong lòng thầm nghĩ biểu đệ không những lợi hại mà còn có những thủ đoạn rất bá đạo.
"Tốt lắm, không tồi, biểu đệ ngươi khiến biểu ca này phải nhìn với cặp mắt khác xưa, mang thứ này về để biểu ca từ từ chơi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất