Chương 86: Đây là ác ma
"Tiểu thư, em cảm giác Lâm gia này có vẻ rất nguy hiểm."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thúy Lan hơi trắng, hành đồng vừa rồi của vị biểu đệ đã hù được tiểu cô nương khả ái nhà người ta rồi.
Các nàng nhìn trộm, thấy tay chân ba tên đại hán bị ép dẹp lép, như cây côn bị ép thành một tờ giấy.
Có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó sao?
Xương gãy đâm thủng da, chảy máu không ngừng, cực kỳ thảm thiết.
Lý Chi Tú cũng đang suy nghĩ chuyện này, vốn muốn tìm một tên hoàn khố con nhà giàu, bề ngoài thì là thành thân nhưng ngươi không quản ta, ta cũng không quản ngươi, ai sống cuộc sống của người đấy.
Cũng không ai trêu chọc ai.
Nhưng chuyện xảy ra tối qua là một hồi chuông báo động cho nàng.
Sự tình phát triển không như nàng tưởng tượng.
Độ nguy hiểm của Lâm lão gia là rất cao.
Hậu viện.
Ba tên đại hán kêu thảm thiết, đau đớn không dứt, bọn chúng chưa bao giờ nghĩ sẽ bị người phế thành như vậy.
"Biểu ca, giờ nên làm gì?"
Chu Trung Mậu ném ba tên xuống đất, hỏi.
Luôn nghe chỉ huy của biểu ca là chuyện mà biểu đệ như hắn nên làm.
"Tìm ba cái cọc gỗ, đem chúng cột lên."
Lâm Phàm nói.
Âm Ma đi rất an nhiên nên hắn nghĩ rằng sẽ rất cô đơn, ai ngờ lại có ba tên đại hán đón lấy.
Nhân sinh chính là kỳ diệu như vậy đấy.
Rất nhanh.
Vị biểu đệ vác cọc gỗ tới, trói ba tên đại hán lên đó.
"Còn nhớ bản công tử không? Không nhớ cũng được, các ngươi ở trong thành ngang tàng cưỡi ngựa, ta nhìn qua liền biết các ngươi không phải người tốt, không nghĩ tới các ngươi thất thủ nhanh như vậy, thật ngoài dự liệu mà."
Lâm Phàm thở dài nói.
Điểm nộ khí +233.
Điểm nộ khí +123.
Điểm nộ khí +123.
Với ba tên đại hán này, đầu sỏ chính là kẻ trước mắt, ở tình huống hiện tại, chúng tình nguyện chết cũng không muốn sống tạm bợ như vậy.
Còn không biết tiếp theo phải đối mặt với điều gì.
"Muốn giết cứ giết, lão tử không sợ."
Một tên đại hán trong số đó gào thét.
Lâm Phàm khoát tay, nói: "Đánh đánh giết giết không tốt là chuyện kẻ thô lỗ mới làm, bổn công tử thân là con cháu hào môn thế gia, đọc nhiều sách thánh hiền, chỉ nói đến dùng đức phục người, sao có thể giết người chứ."
Phi!
Tên đại hán bị trói trên cọc kia muốn phun một bãi đàm về phía Lâm Phàm, nhưng y vừa mới có ý tưởng này thì liền có chuyện kinh khủng xảy ra.
Ba!
Tốc độ của vị biểu đệ rất nhanh, hệt như quỷ mị, xuất hiện trước mặt đối phương rồi tát một cái.
Một tiếng "răng tắc", đây là tiếng xương đầu vỡ vụn.
Cổ tên đại hán rũ xuống ở một góc độ quỷ dị.
Mắt vẫn mở thật to.
Có lẽ y đến chết cũng không biết mình chết thế nào.
"Biểu đệ, làm gì vậy chứ."
Lâm Phàm bối rối, đang êm đẹp động thủ cái gì chứ, có biết đây là một khoản tài sản không nhỏ không đối với biểu ca hay không, người ta còn chưa cung cấp được bao nhiêu điểm nộ khí mà.
"Biểu ca, ta thấy miệng hắn muốn phun đồ, tưởng là muốn phun độc châm."
Chu Trung Mậu nói.
Lâm Phàm còn có thể nói gì?
Không nói gì.
Thủ đoạn của biểu đệ có chút mạnh mẽ, dù đối phương thật sự muốn phun độc châm, thì đánh nát miệng là được rồi, cần gì phải đánh chết người ta.
Lâm Phàm tiến lên, dùng một ngón tay kéo cằm đối phương, gảy một cái, đầu gật gù lên xuống, không còn thở nữa.
Một cái tát trực tiếp làm gãy cổ người ta.
Đáng sợ.
Lâm Phàm bảo vị biểu đệ đứng yên không động đậy, nếu không, sợ rằng hôm nay khỏi có thu hoạch gì.
Tên đại hán đầu lĩnh tức giận nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
Lâm gia công tử so với cha hắn còn độc ác hơn.
Điểm nộ khí +333.
Trong lòng tức giận nhưng cố nén, y mở miệng nói: "Lâm công tử, chúng ta có thể làm một khoản giao dịch."
"Giao dịch gì?"
Lâm Phàm có chút hứng thú, hỏi.
"Thả chúng ta, có thể không nhắc chuyện cũ, tiến cử công tử gặp Ngô Đồng Vương. Phụ thân công tử làm trái ý của Ngô Đồng Vương là đã mắc tội lớn, nhưng ta thấy được công tử và phụ thân công tử không giống nhau, chỉ cần có được sự tán thưởng của Ngô Đồng Vương thì U Thành có là gì? Thế giới rộng lớn hơn cũng đều là của công tử."
Tên đại hán đầu lĩnh nói.
Lâm Phàm nào biết Ngô Đồng Vương là ai, danh hiệu chẳng có chút khí phách nào.
Người có danh hiệu không khí phách đều là người qua đường thôi.
Lâm Phàm không để ý tới đối phương, mà lại gọi Cẩu Tử ra nhỏ giọng thì thầm.
Tên đại hán đầu lĩnh trong lòng phát hoảng.
Gã Lâm gia công tử này rốt cuộc muốn làm gì.
Đối mặt Lâm Vạn Dịch, thực lực không bằng người, bị giết là chuyện bình thường.
Thế nhưng hắn nhìn không thấu gã này.
"Lâm công tử, công tử nên suy nghĩ thật kỹ, Ngô Đồng Vương là một trong những người có quyền thế nhất thiên hạ, chỉ cần được Ngô Đồng Vương nhìn người bằng con mắt khác, thì chuyện tốt đến mức công tử không thể tưởng tượng nổi đâu."
"Phụ thân công tử đắc tội Ngô Đồng Vương, chỉ có một con đường chết. Nhưng nếu công tử đi theo Ngô Đồng Vương, không chỉ Lâm gia đều do công tử làm chủ, mà phụ thân công tử cũng sẽ thoát chết."
Tên đại hán đầu lĩnh thao thao bất tuyệt.
Phương xa.
Cẩu Tử kéo một cái hòm sắt tới.
Không khí phía trên hòm sắt vặn vẹo, than củi trong hòm cháy đỏ, ở gần có cảm giác không khí xung quanh trở nên thật nóng.
Khi đám đại hán thấy hòm sắt, trong lòng liền run lên, thứ đồ chơi này bọn họ nhìn thấy nhiều rồi, thậm chí có thể nói là hết sức quen thuộc.
Lúc xử lý mấy tên tù phạm, bọn chúng cũng thường làm vậy.
Lâm Phàm đứng dậy đi tới bên cạnh hòm sắt, cầm lấy thanh sắt được đốt nóng đỏ rực bên trong.
"Từng đọc sách chưa?"
Lâm phàm hỏi.
"Từng đọc."
Trán tên đại hán đầu lĩnh rơi xuống từng giọt mồ hôi, không biết là do thời tiết nóng nực hay do trong lòng sợ hãi.
"Rất tốt."
Lâm Phàm hài lòng gật đầu, cầm thanh sắt huơ huơ trước mặt đối phương, nói: "Biết chữ này đọc thế nào không?"
"Gian." Đại hán nuốt nước miếng, thân thể hơi run rẩy.
"Để ta làm một chữ gian cho ngươi."
Vừa dứt lời.
Lâm Phàm mạnh mẽ ấn thanh sắt lên.
A!
Tên đại hán kêu lên thảm thiết.
Xèo xèo.
Lâm Phàm cau mày, nói: "Ngươi kêu cái gì, đâu phải ấn vào người ngươi. Ngươi tên gì?"
Tên đại hán cúi đầu xuống mới phát hiện, thanh sắt ấn lên người tên đại hán đã chết.
Điểm nộ khí +233.
Điểm nộ khí +123.
Hai tên đại hán thật sự sợ đến tiểu ra quần.
Bọn chúng muốn chết.
Chết tiệt, ngươi cầm thứ đồ chơi này rốt cuộc là muốn hù dọa ai.
Lâm Phàm nhìn chữ in trên người đối phương, lắc đầu nói: "Cẩu Tử, đi đốt nóng lại, nhiệt độ không đủ, nét chữ hơi mờ."
"Thế nào, rất sợ phải không?"
Lâm Phàm hỏi.
Tên đại hán hoảng sợ nhìn vị Lâm gia công tử trước mắt này.
Thật sự là ma quỷ.
Cổng vòm phía xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thúy Lan bị sợ hãi đến trắng bệch, người mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, trên gạch xanh có một bãi nước đọng.
Nàng bị dọa sợ đến tiểu cả ra quần.
Cho tới giờ, nàng chưa từng thấy qua cảnh tàn nhẫn như vậy.
Hơn nữa còn là giữa ban ngày.
Nàng phải về nói cho tiểu thư.
Lâm gia công tử là ác ma.
Hắn rất tàn nhẫn.
Ngô lão cũng đang theo dõi.
Y sợ công tử bị những kẻ này mê hoặc, nhưng y không tưởng tượng nổi công tử lại đang ngược đãi chúng.
Trước kia thật không phát hiện công tử còn có thú vui này.
Cả buổi chiều đều rất vui sướng.
Lâm Phàm cũng rất có động lực, hai tên đại hán còn sống mang lại cho hắn 2366 điểm nộ khí.
Thu hoạch rất tốt.
Chỉ là hai tên đại hán này làm hắn có chút thất vọng, có vẻ như bị sợ đến mức sắp hết sạch can đảm, cách cái chết không xa.
"Giết ta đi, giết ta đi."
"Ma quỷ, có giỏi thì ngươi giết ta đi."
Hai tên đại hán giãy giụa.
Hiện tại bọn chúng chỉ muốn chết.
"Công tử, đến giờ cơm tối rồi."
Cẩu Tử nói.
"Không còn sớm nữa, hơi đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi."
Lâm Phàm rất thản nhiên.
Hai tên đại hán còn có chút hữu dụng, nhất định phải giữ lại, không chừng ngày mai còn có thể có thu hoạch.
Hắn phát hiện.
U Thành có vẻ cũng không an tĩnh.
Không có thực lực thật sự rất dễ bị người xử lý, hạ bệ vị trí công tử phú gia của hắn.
Ai.
Hết thảy đều chỉ vì tự vệ.
Bị ép cũng đành chịu thôi.