Chương 1022: Thần Vực m Dương Táng, hoa sen luân hồi! (1)
Gia Cát Tư Mã thụ sủng nhược kinh, vẻ mặt bối rối nói: "Nhưng mà...Cái này thật sự quá trân quý!"
"Vô công bất thụ lộc, Thẩm đại ca này...đừng khiến ta khó xử!"
Thẩm Thiên bình tĩnh nói: "Loại dược này không hữu dụng với ta."
"Với thiên phú của ngươi, nếu sử dụng dược này thì trình độ trận pháp sẽ tiến bộ hơn nhiều."
"Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, đừng từ chối, làm dáng vẻ nữ nhi."
Đóa hoa sen thánh dược này có tác dụng đặc biệt đối với Gia Cát Tư Mã.
Nhưng nó cũng không có tác dụng lớn đối với Thẩm Thiên, dù sao công pháp chủ tu của hắn cũng không phải là Kỳ Môn Độn Giáp.
Huống hồ, cái này chính là cơ duyên của Gia Cát Tư Mã.
Trong cơ duyên của y, nguyên bản là Gia Cát Tư Mã dưới sự trợ giúp của hai vị lão tổ tông đã thu hoạch được Thiên Tâm Cửu Diệp Liên.
Lúc này, xem như Thẩm Thiên đã trả vật về cho chủ.
Không chỉ có thể kéo thêm cảm tình mà còn có thể thu được khí vận, một công đôi việc.
Gia Cát Tư Mã nghe vậy, cuối cùng cũng không từ chối nữa.
Y tỏ vẻ biết ơn: "Đa tạ Thẩm đại ca."
"Tương lai Gia Cát Tư Mã ta có chỗ nào hữu dụng, huynh cứ mở lời."
"Gia Cát Tư Mã ta nguyện xông pha khói lửa, không từ chối!"
Thẩm Thiên nhẹ giọng nói: "Không cần khách khí, nếu như sau này nhìn thấy đệ tử của Thần Tiêu ta thì chiếu cố một chút là được."
"Được!"
Gia Cát Tư Mã nhận lấy Thiên Tâm Cửu Diệp Liên, vẻ mặt rạng rỡ.
Thánh dược này quá quý giá, cho dù đối với hai đại gia tộc ẩn cư Gia Cát hay Tư Mã mà nói thì nó vẫn là bảo vật cấp cao.
Thần Tiêu thánh chủ xứng đáng là đứa con khí vận của thiên mệnh trong truyền thuyết, đúng là đại khí!
Cầm trong tay thánh liên hoa, cơ duyên quang hoàn trên đỉnh đầu của Gia Cát Tư Mã càng thâm thúy, tử quang rực rỡ không gì bằng.
Cùng lúc đó, Thẩm Thiên cũng cảm giác cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
Không cần suy nghĩ, rõ ràng khí vận của hắn đang tăng lên.
Nụ cười của Thẩm Thiên càng thêm sáng lạn.
...
Con em của hai đại thế gia xung quanh đều trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh này.
Bọn họ không ngờ, Thẩm Thiên có thể chi mạnh tay như vậy.
Thánh dược cực phẩm muốn đưa thì đưa, giống như củ cải trắng vậy.
Nhìn thật chướng mắt! Hay là trong nhà có mỏ?
Vẻ khí phách, phong thái này của Thần Tiêu thánh chủ, quả nhiên không ai sánh bằng!
Gia Cát Tư Mã thu hoạch được bảo vật, làm ai nấy cũng tỏ vẻ ước ao.
Dù sao, ai mà không muốn loại thánh dược cực phẩm này?
Lúc này, khóe miệng của Thẩm Thiên hơi nhếch lên.
Hắn vung tay lên, ló ra mấy sợi dây leo, chúng lao nhanh như thoi về phía sơn cốc.
Chẳng bao lâu sau, những sợi dây đem trở về rất nhiều quả màu đỏ thắm và trong suốt.
Thẩm Thiên lấy những quả đỏ này chia cho đệ tử của hai đại thế gia.
"Các vị, những quả đỏ này xem như quà gặp mặt mà ta dành cho các vị đi!"
Có hàng chục quả đỏ, vừa đủ để phân phát cho những đệ tử này.
Tuy rằng, khí vận của những đệ tử này không bằng Gia Cát Tư Mã, nhưng hầu hết dều có hồng quang trên đỉnh đầu cũng được coi là đứa con khí vận.
Tuân theo nguyên tắc càng nhiều rau hẹ càng tốt, Thẩm Thiên sẽ không bên trọng bên khinh, đương nhiên hắn sẽ đối xử công bằng.
Hơn nữa, những quả đỏ thuộc loại linh dược cực phẩm này, đối với Thẩm Thiên có cũng được không có cũng không sao.
Nhưng đó là vật hiếm có đối với những thiên kiêu môn này.
"Đa tạ Thẩm đại ca!"
Con em của hai đại thế gia lập tức kích động.
Bọn họ nói tạ ơn tới tấp, trong lòng vô cùng biết ơn Thẩm Thiên.
...
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, hướng về chỗ sâu trong Huyền Thiên Thần đảo.
Lúc này, mọi người đều đang rất mong chờ, tin chắc rằng chuyến đi này sẽ bội thu.
Đây chỉ là khu vực bên ngoài, vậy mà có nhiều linh dược và thánh dược như vậy.
Có thể nhìn ra, nhất định sẽ có cơ duyên lớn ở chỗ sâu trong Huyền Thiên Thần đảo.
Tuy nhiên, bọn họ chưa đi được bao xa thì đã bị chặn lại.
Trước mặt bọn họ, một bức màn sáng thật lớn, sáng lạn chói lọi đang bao phủ cả bầu trời.
Sương mù mơ hồ trong bức màn sáng, dày đặc xám xịt, mang khí tức cực kỳ u ám thê lương.
Thái m lực quấn quanh, khí tức vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta sởn tóc gáy.
Nó giống như Hoàng Tuyền Cửu U, tối tăm ngột ngạt.
Sau đó, cảnh vật đột ngột thay đổi, quang mang rực rỡ, giống như mặt trời chói chang.
Dương lực cường đại không gì bằng, dường như muốn biến nơi đây thành địa ngục rực lửa, uy thế vô tận.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người dừng chân lại, trong mắt hiện vẻ nghiêm trọng.
Ở đây quá khủng khiếp, uy lực cường đại đang lan tỏa, làm người ta không dám tiếp xúc.
Gia Cát Nguyên nghiêm mặt bước tới: "Chẳng lẽ đây là Thần Vực m Dương Táng mà tiên tổ đã nói?"
"Lão tổ tông, Thần Vực m Dương Táng là gì vậy?"
Gia Cát Tư Mã hỏi, y chưa từng nghe qua khu vực này.
Tư Mã Thừa cũng bước lên, con ngươi thâm thúy: "Mười vạn năm trước, tổ tiên từng tiến vào nơi này và phát hiện ra Thần Vực m Dương Táng."
"Có ngươi nói, đây là một Tràng Vực thần bí."
"Bên trong tràn đầy năng lượng không thuộc về thế giới này – thái sơ âm dương khí do hỗn độn khí phân hóa thành."
"Loại sức mạnh này, người bình thường hoàn toàn không thể luyện hóa được."
"Lúc đầu, tổ tiên chỉ bị nhiễm một lượng nhỏ, suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma."
Giọng điệu của Tư Mã Thừa đầy khiếp sợ và kinh hãi, cực kỳ kiêng dè nơi này.
...