Chương 1034: Chuyện cũ của Nữ Đế! (3)
Nếu không phải vì Thẩm Thiên từ trước tới nay luôn trầm ổn, phát triển một cách lặng lẽ thì e là đã chết vểnh mông từ lâu rồi.
Người trông mộ bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên, nói: “Vào nơi sâu nhất của hỗn độn hải vực đi!”
“Có lẽ tới đó, ngươi sẽ có được truyền thừa của Nhân Hoàng tiề nhậm.”
Thân thể Thẩm Thiên chấn động nói: “Chẳng lẽ là...”
Người trông mộ gật đầu, nói: “Di chỉ của Thiên Đình lúc trước ở sâu trong hỗn độn hải vực.”
“Nhưng, nói đó đầy những điều không may.”
“Lúc trước Tà Linh vực ngoại lo lắng Nhân Hoàng Thể sẽ lại xuất hiện nên dùng tịch diệt bản nguyên của Tà Linh Tiên Vương làm cái giá, bố trí tà chú vô thượng, nguyền rủa Thiên Đình cổ và Nhân Hoàng Thể.”
“Đến mức, hậu thế có người muốn một lần nữa quật khởi Thiên Đình cổ đều sẽ gặp phải không may.”
Người trông mộ thở dài, vô cùng tiếc hận.
Thế lực cường đại như thế cuối cùng lại chôn xương nơi biển sâu thì thê lương đến nhường nào.
Thẩm Thiên như có điều suy nghĩ, chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối đã cho biết.”
Di chỉ Thiên Đình cổ này tất nhiên hắn phải đi.
Nơi đó có truyền thừa của Nhân Hoàng thứ hai, có thể khiến thực lực của hắn tăng thêm rất nhiều.
Đồng thời, Thẩm Thiên cũng muốn làm rõ tình hình.
Vì sao Nhân Hoàng đời thứ hai lại biến mất tăm vào lúc cường thịnh nhất?
Trong này rốt cuộc che giấu bí mật gì?
Gia Cát Tư Mã vẫn chưa tỉnh lại, Thẩm Thiên không thể chờ thêm nữa.
Bây giờ thời gian cấp bách, hắn nhất định phải giành giật từng giây, mau chóng tăng thực lực lên.
Hơn nữa, Gia Cát Tư Mã cũng đã thu hoạch được cơ duyên mà hắn ta nên có, Thẩm Thiên cũng không cần thiết phải tiếp tục lưu lại đây nữa.
Thẩm Thiên từ biệt người trông mộ rồi quay người rời đi.
Người trông mộ nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên rời đi, ánh mắt nghiêm túc.
Ông ta tự lầm bầm: “Nếu hắn có thể trưởng thành, nói không chừng thật sự có thể dẫn dắt giới này đánh lui Tà Linh vực ngoại!”
Sau khi Thẩm Thiên rời khỏi Long Giáp Thiên Cung thì cũng không lập tức chạy tới di chỉ Thiên Đình cổ ngay mà chia một phân thân Huyết Thần tử, quay về Thần Tiêu thánh địa chuẩn bị trước đường lui.
Dù sao cũng là di chỉ Thiên Đình cổ, tràn ngập những không may.
Thẩm Thiên không biết chuyến đi này rốt cuộc sẽ gặp phải những chuyện gì.
Mặc dù giúp Gia Cát Tư Mã đạt được cơ duyên đã giúp Thẩm Thiên nhận được khí vận gia tăng, vòng sáng khí vận đã đột phá màu tím vàng, trở thành màu tím nhạt, nhưng đến cấm địa kiểu như thế này cẩn thận mấy cũng chưa đủ.
Hồn Thiên Kỳ Cục ở Kiếm Mộc giới đã cho Thẩm Thiên một bài học. Hắn không muốn lần này trải nghiệm trở về lại là mấy trăm năm, gần ngàn năm đã trôi qua.
Đến lúc đó lỡ như ngũ vực có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hắn sẽ hối hận chết mất.
Sau khi Thẩm Thiên xử lý xong mọi chuyện liền tiến vào sâu trong hỗn độn hải vực.
Chân hắn di chuyện rất nhanh, vượt qua mấy chục vạn dặm hải vực.
Bầu trời lóe lên thần hồng chói lọi, nhanh như điện chớp khiến khí hỗn độn rung chuyển không ngừng.
Sau khi Thẩm Thiên không ngừng xâm nhập, khí hỗn độn cũng càng thêm mãnh liệt.
Sương mù xám xịt đang vận động mạnh giống như lưỡi dao, vô cùng sắc bén.
Dù là cường giả cấp Chân Tiên cũng rất khó chống cự được cỗ sức mạnh này, nhục thân có lẽ sẽ bị vỡ nát.
Nhưng những khí hỗn độn này với Thẩm Thiên mà nói chẳng có ảnh hưởng gì.
Toàn thân hắn nở rộ thần quang, Sương mù xám xịt khí hỗn độn.
Sau khi Thẩm Thiên chạy mấy canh giờ cuối cùng cũng đến nơi sâu nhất trong hải vực.
Nơi này sương mù mênh mông, sóng cả mãnh liệt!
Khí hỗn độn tối tăm mờ mịt cuốn đến, uy thế ngập trời.
Trời đất bị sương mù bao phủ, đưa tay lên không thể thấy rõ năm ngón tay.
Thẩm Thiên tinh tế cảm ứng thì phát hiện khí hỗn độn nơi đây vô cùng kinh khủng, đạt tới trạng thái ngưng thực rồi.
Nếu không phải là người có Hỗn Độn thể thì tuyệt đối sẽ không dám xông vào nơi này.
Lúc này, ánh mắt Thẩm Thiên đang khựng lại.
Hắn cảm thấy có một cảm giác vô cùng gàn gũi từ dưới đáy biển tràn đến, hình như có thứ gì đó đang dẫn dắt.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên đi về phía đáy biển sâu.
Sau khi lặn xuống gần trăm vạn trượng, cuối cùng hắn đã tới được đáy biển.
Phía trước Thẩm Thiên hiện ra một tòa tàn điện.
Nơi này cổ kính và cũ kỹ, cả tòa cung điện đều bị đất cát che phủ, ảm đạm không ánh sáng.
Xung quanh khắp nơi đều là tường đổ, đá vụn, cực kỳ cũ nát.
Còn có cả vài cây cột đã gãy thành hai nửa, bên trên có màu đỏ đậm.
Đây là màu do bị máu nhuộm, cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình.
Chỉ nhìn cảnh này thôi là có thể thấy nơi này đã trải qua trận chiến thê thảm cỡ nào.
Vô số anh linh huy sái nhiệt huyết, liều chết chiến đấu nhưng vẫn không cách nào bảo vệ được nơi này.
Cuối cùng, mọi thứ đều chìm ở sâu trong Bắc Hải, vinh quang hoàn toàn bị che đậy.
Ánh mắt Thẩm Thiên hơi nhíu lại, hắn có thể xác định tòa tàn điện này chính là di chỉ Thiên Đình cổ.
Hắn hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần đi vào Thiên Đình cổ.
Hắn được biết từ chỗ người trông mộ, nơi này rất không may, từng bị Tà Linh tộc nguyền rủa, cho nên, cứ cẩn thận một chút thì hơn.
Ngay lúc Thẩm Thiên đặt chân vào Thiên Đình cổ, một cỗ tà khí tràn lan ra.
Tà khí vô cùng thê lương, tràn đầy sức mạnh chấn nhiếp tâm phách.
Cỗ sức mạnh này cực kì tà ác, ẩn chứa những cảm xúc tiêu cực mãnh liệt nhất trong cơ thể.
Hơi chạm vào sẽ bị ăn mòn thần trí, biến thành mất trí điên dại.
Hơn nữa, cỗ sức mạnh tà ác này còn cực kỳ cường đại.
Dù là tồn tại cấp Chuẩn Tiên cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được cỗ sức mạnh này.