Chương 1077: Ta thật sự không phải khí vận chi tử (2)
Thẩm Thiên gật đầu nói: “Tốt, ta biết rồi!”
“Nơi này giao cho các ngươi xử lý!”
Nơi đây, trên cơ bản cường giả Tà Linh tộc đã bị tuyệt diệt, chỉ còn lại một chút dư nghiệt, căn bản không đáng sợ.
Với thực lực của ba vị Chuẩn Đế và chúng thiên kiêu, bình định nơi này dễ như trở bàn tay.
Thẩm Thiên không lo lắng gì nữa, dự định sẽ đi thẳng đến Bắc Hải, mang cung Thánh Hoàng về.
Đám người nghe vậy đều gật đầu.
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, Khương Thái Ất vội vàng nói: “Thẩm huynh, vậy bây giờ thế lực của chúng ta sẽ có tên là gì?”
Hiện giờ bọn họ đã quy về dưới trướng Thẩm Thiên, tương đương với đã hình thành một thế lực mới.
Thế lực này do các vị thiên kiêu đứng đầu thời đại này cấu thành, đồng thời còn có Nhân Hoàng thể lãnh đạo.
Nói thế lực này mạnh nhất ngũ vực cũng không đủ!
Bởi vậy, đương nhiên phải có một cái tên thật hoành tráng!
Thẩm Thiên trầm ngâm một lát, hai mắt sáng lấp lánh, nói: “Nếu vậy gọi là Thiên Đình đi!”
Lời nói của hắn như kinh lôi!
Nghe Thẩm Thiên nói vậy, chúng thiên kiêu đều hơi rung lên.
Bọn họ không ngờ được Thẩm Thiên lại lấy cái tên này.
Trong trí nhớ của mọi người, “Thiên Đình” tượng trưng cho sự mờ mịt không rõ ràng.
Nghe nói, ở thời hoang cổ, Nhân Hoàng đời thứ nhất đã muốn thành lập Thiên Đình.
Sau đó, vì một số nguyên nhân không thể nói, mà đổi thành cung Nhân Hoàng.
Dường như có một lời nguyền rủa với cái tên này, hạn chế cỗ lực lượng này sinh ra.
Thẩm Thiên cũng biết điều này, nhưng chẳng để ý.
Từ xưa đến nay hắn vốn không tin tà, lại là người có lòng tin vô địch, muốn trấn áp tất cả kẻ địch trên thế gian.
Có người không muốn cỗ thế lực này được xây thành, hắn lại càng muốn xây!
Thẩm Thiên muốn xem xem, rốt cuộc phía sau cái tên này ẩn giấu bí mật gì.
…
Hai mắt Khương Thái Ất sáng chói như mặt trời, nói: “Được, vậy gọi là Thiên Đình!”
Cho dù biết cái tên này không may mắn nhưng bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Bởi vì lãnh tụ của họ là Thẩm Thiên, chính là Nhân Hoàng thể đời thứ hai, lại còn chém được cả Đế!
Có cường giả bực này tại đây, bọn họ không sợ gì hết.
Nghĩ tới đây, Khương Thái Ất hưng phấn nói: “Chuyện oanh động như vậy sao có thể không ghi chép lại!”
“Hiện tại chính là thời khắc quan trọng Thiên Đình được thành lập, lưu danh thiên cổ!”
Nói xong, Khương Thái Ất nâng bút, lấy cuốn sách da cổ ra ghi chép.
“Năm nay ngũ vực gặp phải hạo kiếp thê thảm, thiên ngoại Tà Linh xâm lấn.”
“Nhân Hoàng thể nghịch thiên sinh ra, tru ba ngàn thần ma, trảm Tà Linh vô thượng.”
“Một trăm lẻ tám vị tuyệt thế thiên kiêu thần phục dưới trướng Nhân Hoàng, cùng sáng tạo ra Thiên Đình, thảo phạt chư thiên!”
…
Mà lúc này, Thẩm Thiên đã đưa Thẩm Hiểu rời đi, tiến về Bắc Hải.
Vì lúc trước hắn đã từng tới đây, nên có biết vị trí.
Thẩm Thiên bố trí đại trận truyền tống trận vực, đi thẳng đến cung Nhân Hoàng.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới đích.
Nhìn tòa cung điện hào hùng khí thế, rộng lớn mênh mông trước mặt, trong lòng bọn họ vẫn cực kỳ chấn động.
Trước kia, vì có tàn hồn Nhân Hoàng đời thứ nhất xuất hiện, nên Thẩm Thiên cũng không quá quan tâm đến cung Nhân Hoàng.
Nhưng hiện giờ, sau khi cẩn thận thăm dò, hắn phát hiện quả thực nơi này đâu đâu cũng phi phàm.
Khắp cả cung Nhân Hoàng đều trải rộng đạo văn kỳ dị.
Đây là hoa văn cổ xưa, không biết từ thời đại nào lưu truyền xuống.
Trong đó, tản mát ra một sức mạnh khiến tim Thẩm Thiên đập nhanh hơn.
Rất hiển nhiên, đây chính là sát trận mạnh nhất thiên địa mà Ngọc Hư Tử nhắc đến.
Thẩm Thiên có thể cảm giác được, nếu mình thôi động những sát trận này, có thể chém giết tồn tại cấp Đại Đế.
Nguyên nhân là vì cung Nhân Hoàng đã từng bị thương tổn nặng nề, bản nguyên hao tổn.
Tu vi của Thẩm Thiên quá yếu, đây cũng là một trong những nguyên nhân.
Nếu có thể sửa chữa được trận pháp trong cung Nhân Hoàng, đồng thời đề tăng tu vi lên một chút.
Có lẽ có một ngày, Thẩm Thiên thật sự có thể tái hiện trận pháp trảm tiên vương vĩ đại.
Nghĩ vậy, hai mắt Thẩm Thiên sáng rực.
Hắn không chút do dự tế ra ấn Nhân Hoàng.
…
Lòng bàn tay Thẩm Thiên tỏa ra thần quang sáng chói, lóa mắt, rọi khắp thiên địa.
Một cổ ấn màu vàng phóng lên tận trời, chiếu rọi cả bầu trời, tản mát ra thần uy hiển hách.
Thần quang vạn đạo, tẩy lễ thiên địa, hoàn toàn bao phủ giói này.
Đồng thời, Thẩm Thiên còn thôi động sức mạnh của Nhân Hoàng thể, không ngừng tập trung vào ấn Nhân Hoàng, khiến cho quang mang càng thêm sáng chói.
Bên ngoài cung Nhân Hoàng tỏa ra kim mang chói lóa, lại càng to lớn hơn, tỏa hào quang bốn phía.
Ầm ầm!
Tiếng vang khuấy động, thiên diêu địa động.
Được Nhân Hoàng thể và ấn Nhân Hoàng gia trì, cung Nhân Hoàng run lên lẩy bẩy.
Dị sắc rực rỡ, tường thụy dâng lên.
Cung Nhân Hoàng vốn hùng vĩ lại hóa thành một tòa cung điện nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay Thẩm Thiên.
Tuy cung điện nhỏ nhưng lại ẩn chứa vĩ lực vô thượng, mênh mông khó lường.
Thẩm Thiên nâng cung Nhân Hoàng lên như nâng một mảnh thiên địa.
Một khi bạo phát ra, nhất định sẽ hủy thiên diệt địa.
Hai mắt Thẩm Thiên sáng rực, đầy kinh hỉ.
Không ngờ chuyến này có thể thu được chí bảo như vậy.
Bằng vào Nhân Hoàng thể và ấn Nhân Hoàng, hắn có thể dễ dàng nắm giữ đại khí cung Nhân Hoàng này.
Đây là đại khí vô thượng không kém gì ấn Nhân Hoàng, ẩn chứa uy năng vô tận.
Có được chí bảo như vậy, dù là cường giả Tà Linh tộc cấp Đại Đế giết tới, Thẩm Thiên cũng không sợ!
…