Chương 389: Đây là một phôi kiếm tuyệt thế
Trường Hà Kiếm Tôn Lý Thương Lan cũng không lạ lẫm gì Thẩm Thiên.
Trên thực tế trước khi Thẩm Thiên bái nhập Thần Tiêu thánh địa, Lý Thương Lan đã biết Thẩm Thiên rồi.
Thậm chí nếu không có Trương Vân Hi và Bích Liên Thần tôn xuất hiện, suýt chút nữa Thẩm Thiên đã “được” bái nhập môn hạ Thái Bạch động thiên.
Vốn Lý Thương Lan chẳng có cảm tình lắm với Thẩm Thiên này.
Dù sao, ông ta cũng nổi tiếng khắp Đông Hoang về chuyện cưng con gái!
Đối với sát thủ thiếu nữ kiểu như Thẩm Thiên đây ông ta mà có cảm tình mới lạ.
Nhưng khi giáp mặt cự ly gần với Thẩm Thiên Lý Thương Lan cảm thấy mình đã võ đoán rồi.
Người ta có nói người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, thiếu niên trước mặt thật sự là một mỹ nam tử hiếm có.
Đặc biệt là khí chất siêu phàm thoát tục, lỗi lạc trên người hắn khiến Lý Thương Lan như nhìn thấy chính mình thời trẻ.
Đúng là một thiếu niên nhanh nhẹn!
Đương nhiên, đường đường là Trường Hà Kiếm Tôn thì không phải chỉ nông cạn đánh giá bằng nhan sắc bề ngoài.
Không nói đến dung mạo, chân vận kiếm đạo lờ mờ phát ra từ người Thẩm Thiên mới là thứ khiến Lý Thương Lan chấn động nhất.
Thiên kiếm!
Đúng vậy không sai, Thiên Kiếm Thần Thể trong truyền thuyết!
Trong tình huống bình thường, chỉ khi lĩnh hội kiếm đạo đến trình độ cực cao, được trời đất tán thành mới có thể hiểu hết về kiếm, lột xác thành Thiên Kiếm Thần Thể.
Đông Hoang vạn năm qua kiếm khách kinh tài tuyệt diễm rất nhiều nhưng Thiên Kiếm Thần Thể chỉ lác đác được vài người.
Người có được thể chất này gần như đều là Kiếm Thánh cường đại nhất một đời.
Một thanh kiếm đủ để bễ nghễ bát hoang lục hợp.
Tram năm trước Lý Thương Lan sớm đã chắc chắn có thể độ kiếp thành thánh.
Nhưng mãi ông ta vẫn chưa dẫn dắt lôi kiếp đến một mặt là muốn tiếp tục củng cố căn cơ tăng cường tỷ lệ thành công.
Một mặt khác ông ta hy vọng trước khi độ kiếp có thể một lần nữa giúp kiếm ý của mình thăng hoa, từ đó mượn sức mạnh của thiên kiếp trở thành Thiên Kiếm Thần Thể.
Nhưng dù thế nào ông ta cũng không ngờ, thể chất mà mình tha thiết mơ ước lại bị Thẩm Thiên đạt được.
Chỉ mới Kim Thân kỳ mà đã có thể có được thể chất Thiên Kiếm Thần Thể?
Điều này có nghĩa đây chính là hạt giống kiếm được kiếm đạo chú ý, là phôi kiếm tuyệt thế.
Nếu có thể thu kẻ này làm đồ đệ, Lý Thương Lan cảm thấy mình có thể dạy dỗ được một vị Kiếm Thánh tuyệt đại khinh thường ngũ vực, thậm chí là Kiếm Tiên tuyệt đại!
Đúng vậy, thẳng thắn mà nói Lý Thương Lan đã hối hận rồi.
Nếu mấy tháng trước ông ta không để tên ngốc Tử Dương kia đến nước Đại Viêm mà đích thân đi thì có lẽ đã có thể nhìn thấu bản chất Thiên Kiếm Thần Thể của Thẩm Thiên.
Nếu vậy, dù có phải liều mạng với Bích Liên Thần tôn, ông ta cũng phải làm sư phụ của Thẩm Thiên cho bằng được!
Haizz, nếu biết trước thì đã chẳng hối hận rồi!
Đợi sau khi bổn tọa trở về nhất định phải dạy dỗ tên ngốc có mắt không tròng Tử Dương kia một trận mới được.
“Ngươi chính là Thẩm Thiên?”
Một lúc lâu sau, Lý Thương Lan chậm rãi mở miệng.
Thân phận Lý Thương Lan Thẩm Thiên đại khái đã đoán được vài phần.
Hắn vội vàng cung kính nói: “Thẩm Thiên gặp qua Lý tiền bối, ngưỡng mộ đại danh tiền bối đã lâu.”
Theo Thẩm Thiên thấy trên đời này khó chọc nhất chính là những người cuồng con gái.
Dù sao những kẻ cuồng con gái này mà bị chọc vào thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Trêu ghẹo khuê nữ người ta đã khiến lúc Thẩm Thiên đối mặt với Lý Thương Lan luôn có cảm giác chột dạ như kiểu ăn trộm đồ ăn heo gặp phải chủ trại heo vậy.
Tuy nhiên, nằm ngoài dự kiến của Thẩm Thiên là Lý Thương Lan không hề mặt nặng mày nhẹ với hắn.
Ngược lại, vị kiếm tôn hàng đầu Đông Hoang này vui vẻ gật đầu: “Lễ phép lắm.”
“Ở Vạn Linh viên Thẩm Thiên tiểu huynh đệ đã giúp nha đầu Liên Nhi mở được hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ, Lý mỗ nợ ngươi một nhân tình!”
“Thế này đi! Lý mỗ thấy Thẩm tiểu huynh đệ chính là kỳ tài luyện kiếm ngàn năm khó gặp một lần, nếu ngươi bằng lòng, Lý mỗ sẽ truyền kiếm đạo cho ngươi.”
“Ngươi với ta không cần danh nghĩa sư đồ, sau khi kiếm đạo đại thành thì sẽ tự rời khỏi Thái Bạch động thiên, thế nào?”
Đến Thái Bạch động thiên học kiếm ba tháng?
Học kiếm cái gì? Chắc chắn trăm phần trăm là phải tay không đi nhận trăm đao!
Hay thật nhỉ!
Chửi thì chửi nhưng Thẩm Thiên thật sự không dám đồng ý điều kiện này.
Dù sao mấy ngày nay Thẩm Ngạo đến Thánh địa cũng đã có tiết lộ vài điều.
Về thủ đoạn rèn luyện kiếm khách của Trường Hà Kiếm Tôn Lý Thương Lan này Thẩm Thiên thật sự kính nhi viễn chi.
Lão già này huấn luyện nhi tử nhà mình còn ác vậy thì đừng nói gì là chó hoang như Thẩm Thiên.
Nếu hắn thật sự đi Thái Bạch động thiên với lão già này thì chẳng phải sẽ bị huấn luyện đến mức mẹ không nhận ra mất.
Huống hồ nếu bổn Thánh tử muốn học kiếm thì cần phải theo ông học chắc?
Kiếm pháp trong Chiến Thần Tháp nhiều lắm, nếu Thẩm Thiên muốn học bất cứ lúc nào cũng có thể hoa mắt lựa chọn.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Ý tốt của Lý tiền bối, vãn bối xin nhận tấm lòng. Nhưng vãn bối thân là Thần Tiêu Thánh tử, thực sự không tiện theo tiền bối tập kiếm.”
Sắc mặt Lý Thương Lan hơi trầm xuống.
Tiểu tử này, trước giờ có thấy bổn tọa nhiệt tình như vậy bao giờ đâu chứ?
Bao nhiêu người muốn học kiếm đạo với bổn tọa, bổn tọa còn khinh thường để ý kia kìa.
Giờ khó khăn lắm mới dâng lên lòng yêu tài, kẻ này lại từ chối, thật uổng cho kiếm cốt kinh thế kia biết mấy?
“Hừ ~!”
Kiếm tâm kiêu ngạo của Lý Thương Lan sau khi bị Thẩm Thiên từ chối thì không còn miễn cưỡng được nữa.
Ông ta phất tay áo bước vào Chiến Thần Tháp, Lý Thương Lan muốn gây một tiếng vang lớn trong Chiến Thần Tháp.
Ông ta muốn Thẩm Thiên biết cường giả kiếm đạo thật sự vô địch cỡ nào, kiếm lao tới thế không đỡ được!
“Trường Hà Kiếm Tôn cũng chuẩn bị nhập tháp vượt ải sao?”
“Có trò hay để xem rồi, không biết theo tiêu chuẩn Tiên giới Trường Hà Kiếm Tôn có thể xếp vào hàng thiên kiêu mấy sao?”
“Trên bia Chiến Thần tổng Thần Tiêu Thánh chủ Trương Long Uyên cũng chỉ đứng thứ sáu, Trường Hà Kiếm Tôn hẳn cũng nằm trong mười thứ hạng đầu!”
“Chưa chắc, Thần Tiêu Thánh chủ đứng thứ sáu là xếp hạng ngàn năm trước rồi, giờ có lẽ đã càng mạnh hơn.”
“Trường Hà Kiếm Tôn là Đệ nhất Kiếm Tôn Đông Hoang, có lẽ có hy vọng giành năm vị trí đầu, thậm chí là ba vị trí đầu.”
Trường Hà Kiếm Tôn vượt ải hấp dẫn rất nhiều cường giả đến xem.
Bọn họ đều rất tò mò muốn biết vị Kiếm Tôn mạnh nhất này rốt cuộc có trình độ gì?
Thần quang bảy màu bắn ra rơi lên người Trường Hà Kiếm Tôn đưa ông ta vào trong Chiến Thần Tháp.
“Thiếu... Kiếm khách trung niên, hoan nghênh đến lôi đài Chiến Thần.”
“Ở lôi đài này, ngươi có thể thỏa thích luận bàn với thiên kiêu hai giới tiên phàm.”
“Nếu có thể chiến thắng những thiên kiêu này thì có thể nhận được các loại bí pháp truyền thừa quý giá.”
“Ngoài ra, nếu biểu hiện ưu tú còn có cơ hội khắc tên lưu danh thiên cổ trên bia Chiến Thần!”
Giọng Tháp linh vang lên, hai bia cổ chậm rãi dâng lên bên cạnh Trường Hà Kiếm Tôn.
Trên bia cổ đều có khắc từng cái tên.
“Bia Chiến Thần tổng ghi lại cấp bậc bình xét tất cả những thiên kiêu vượt ải của giới này.”
“Bia Chiến Thần tân tú ghi lại bình xét cấp bậc thiên kiêu trong vòng trăm tuổi.”
Trường Hà Kiếm Tôn như có điều suy nghĩ, ánh mắt như điện liếc nhìn bia Chiến Thần như đang tìm kiếm gì đó.
Một lúc lâu sau, ông ta lạnh lùng nói: “Bổn tọa nghe nói chỉ thiên kiêu bảy sao mới có thể được Chiến Thần Tháp nhận chủ, vì sao đứng đầu bia Chiến Thần tổng cũng chỉ là thiên kiêu sáu sao?”
Tháp linh đáp: “Vì vị thiên kiêu bảy sao kia lựa chọn không ghi tên lên bia.”
Trường Hà Kiếm Tôn nhíu mày: “Thiên kiêu bảy sao? Bổn tọa rất tò mò, thực lực thiên kiêu bảy sao mạnh chừng nào?”
Tháp Linh nói: “Có phải ngươi lựa chọn khiêu chiến thiên kiêu bảy sao không? Đối tượng khiêu chiến sẽ ngẫu nhiên, tu vi của hai bên sẽ ở mức độ tương đồng hoặc chênh lệch vừa phải.”
Trên người Trường Hà Kiếm Tôn dâng lên chiến ý nồng đậm: “Được, hôm nay bổn tọa sẽ đấu với kẻ được gọi là thiên kiêu bảy sao một trận!”
“Khiêu chiến xác định, đang ghép đối thủ ngẫu nhiên...”
“Ghép xong đối thủ, khiêu chiến bắt đầu!”