Chương 511: Vùng biển không lành bị nguyền rủa (2)
Thẩm Thiên nhìn Tề Thiếu Huyền với vẻ suy tư, Tề Thiếu Huyền thì ngạo kiều nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tuy Tề Thiếu Huyền cảm giác sức chiến đấu của mình tạm kém hơn Thẩm Thiên một chút chút, nhưng sức chiến đấu là một chuyện, khí vận lại là một chuyện khác!
Sức chiến đấu của Tề Thiếu Huyền thua xa thánh chủ các thánh địa nhưng lại có khí vận lớn trời ban.
Chiến giáp và Long Kích trên người y đều là vật phẩm quý giá trong nhóm thánh khí, huống hồ y còn có nhiều loại truyền thừa cấp đế kinh.
Chắc chắn khí vận của Tề mỗ thuộc hàng đứa con của trời rồi.
Gì mà "Thẩm mỗ sẽ chăm sóc tốt cho Tề huynh"?
Tề Thiếu Huyền ta không cần sĩ diện chắc?
...
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, thời cơ cũng đã đến.
Nhân lúc đại trận Hỗn Độn lại dao động, Thẩm Thiên, Tề Thiếu Huyền, Ngao Ô, Tứ đại công tử và Ngọc Biên Tiên đồng loạt bắn vọt vào trong một khe hở hỗn độn.
Lồng khí ngoài đại trận Hỗn Độn rất là dày, chỉ tính riêng khí hỗn độn đang cuộn trào kia cũng đã dày mấy chục nghìn mét rồi.
Chúng cuồn cuộn vào nhau như những tầng mây, chẳng qua chúng không phải là màu trắng mà là một loại màu sắc không từ ngữ nào hình dung được.
Nó nằm giữa màu trắng và màu xám, đồng thời mang lại cho người ta cảm giác hoảng sợ không gì bằng.
Dường như chỉ cần đến gần nó là sẽ bị mất đi bản thân, cuối cùng quay về hỗn độn.
Tuy rằng đại trận Hỗn Độn đã nứt ra nhưng mọi người vẫn hoảng hồn khi bay qua khe.
Không phải do bọn họ nhát gan mà là do sinh linh ra đời sau này kiêng kỵ và kính nể khí hỗn độn Tiên Thiên bổn nguyên nhất.
Khe nứt của đại trận sẽ mang lại áp lực to lớn cho những người muốn vượt qua nên việc này không hề dễ dàng.
Mọi người đã hao tốn hơn nửa canh giờ mới thành công đột phá khoảng cách mấy chục nghìn mét ngắn ngủi này.
Bọn họ cảm giác trước mắt sáng tỏ như vừa đột phá một lớp màng vô hình và tiến vào thế giới mới vậy.
Đó là một hải vực rộng lớn không gì bằng, bầu trời và mặt biển xanh như bảo thạch vậy.
Mặt trời treo trên cao có màu hỗn độn và tỏa ra làn sóng năng lượng mạnh mẽ.
Công pháp trong cơ thể Thẩm Thiên tự động vận chuyển và phát hiện nồng độ linh khí xung quanh nơi này cao gấp mấy chục lần ngọn núi của Thần Tiêu thánh tử.
Thế nghĩa là sao?
Nghĩa là tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ kỳ tu luyện tại đây một ngày gần như sẽ bằng với tu luyện mười ngày trong núi Thần Tiêu thánh tử.
Nếu là đổi thành động thiên, phúc địa hay thậm chí là thế giới phàm tục thì có lẽ một ngày sẽ bằng mấy năm cũng không chừng.
Thậm chí bọn họ có thể bỏ qua việc tu luyện bằng linh thạch vì tốc độ tu luyện trong đây không chậm hơn tốc độ tu luyện bằng linh thạch.
Bí cảnh này quá siêu phàm!
"Không ngờ trời đất tạo hóa ra nơi thần kỳ đến thế này."
Tề Thiếu Huyền trong bộ Hắc Long Huyền Giáp hít một hơi linh khí thật sâu rồi cảm thán từ tận đáy lòng.
Người có khí vận đáng kinh ngạc và thường thấy bảo địa như y cũng không thể không thừa nhận sự siêu phàm của Tinh Đảo Hỗn Độn này.
Đây chỉ mới là phía ngoài của Tinh Đảo Hỗn Độn mà đã khoa trương thế rồi, vậy nếu vào khu vực trung tâm của nó thì còn đến cỡ nào nữa chứ?
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên từ sau lưng bọn họ.
Khí hỗn độn phía sau đột nhiên cuộn trào và bao lấy vài thiên kiêu hải tộc.
Bọn họ giãy giụa, phản kháng và đánh ra những tuyệt kỹ kinh thế khiến ánh đao ánh kiếm và dị tượng hiện đầy trong trời đất.
Nhưng tất cả đều chỉ là vô ích, tất cả những đòn tấn công vừa chạm phải khí hỗn độn thfi đã bị phân giải và đồng hóa một cách triệt để.
Thêm vào đó, khí hỗn độn lại ập về phía mấy vị thiên kiêu ấy như thể đã bị chọc giận.
Chẳng mấy chốc sau đó, mấy vị thiên kiêu ấy hoàn toàn bị bao bọc bên trong khí hỗn độn.
Thịt của bọn họ phân giải với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đồng thời linh khí, bùa hộ mệnh,... đều hóa thành hư vô trong nháy mắt. Cảnh tượng đó thật là sởn tóc gáy.
"Không! Tại sao lại vậy?"
"Tại sao đám khí hỗn độn này lại nhắm vào ta, không công bằng!"
"Cứu mạng! Ta là vương tử của Hải Quỳ Thần tộc, ai có thể cứu ta thì ta sẽ đưa tất cả bảo vật của mình cho người đó!"
"Mau vọt vào, vọt vào là cứu được!"
"Bổn tôn sẽ không chết, bổn tôn tuyệt đối không bỏ mạng dễ dàng như vậy đâu!"
Một vị thiên kiêu trong đó lộ vẻ điên cuồng, sau đó xé nát bùa cấm nào đó.
Trong phút chốc, thân thể của hắn ta hóa thành một bóng mờ rồi nhanh chóng vượt qua khí hỗn độn.
Ngay lúc hắn ta nở nụ cười sống sót sau tai nạn, khí hỗn độn ngập trời ở phía sau đột nhiên bạo động.
Một làn sóng lớn đáng sợ hóa thành bàn tay khổng lồ và bóp chặt lấy hắn ta.
Trong một thời gian ngắn, vị thiên kiêu mạnh mẽ kia biến thành một con cá chép đuôi đỏ rồi rơi xuống dưới.
Mặt biển vô biên giới bắn ra một chút bọt sóng rồi trở nên phẳng lặng trong vài lần hô hấp.
Dường như toàn bộ biển rộng cũng như Hải Vực Hỗn Độn... đều không chịu chút ảnh hưởng nào.
Sởn tóc gáy!
Cảnh tượng này đã xảy ra trước mặt mọi người rõ ràng.
Năm vị thiên kiêu Hải tộc, sức mạnh mỗi một người đều ở trên cấp tôn .
Bất kể là chủng tộc nào, tu vi từ cấp tôn trở lên đều thuộc về cường giả và tu sĩ thượng vị.
Mà trước mặt đại trận Hỗn Độn này, tất cả yêu tôn, bí bảo đều mỏng manh và dễ bị tổn thương như một trò đùa.
Bất kể là chư thiên diệu pháp hay kinh thế bí bảo, khi khí hỗn độn quét qua thì tất cả đều bị vô hiệu, trong nháy mắt bị phân hủy và hòa vào hư không.
Mặc dù bứt phá vòng vây gia nhập Hải Vực Hỗn Độn thành công, nhưng cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể bị nguyền rủa trở thành động vật mất trí.
"Chắc chắn tuổi của bọn họ đã trên năm trăm, vậy mà còn cố gắng lừa gạt đại trận Hỗn Độn."
Nhân Ngư công chúa Ngọc Biên Tiên lộ vẻ không nhịn được: "Luôn luôn có những thiên kiêu như vậy mỗi lần Tinh Đảo Hỗn Độn mở ra.”
Dù ở thế giới nào thì cũng không thiếu những kẻ gian lận lách luật.