Chương 584: Nước biển hôm nay chua thật! (1)
Bỏ qua Kim Thân Cửu Chuyển không đề cập tới, Trung Châu đã từng xuất hiện khá nhiều thiên kiêu Kim Thân Bát Chuyển.
Chiến lực của họ có thể xưng là cực hạn của Kim Thân kỳ, nghịch phạt Tôn giả như giết chó.
Ngay cả luyện khí giả Kim Đan Cửu Chuyển gặp phải Luyện Thể giả Kim Thân Bát Chuyển cũng gần như không thể địch lại, sẽ thất bại trong thời gian ngắn.
Bởi vậy có thể suy luận rằng, cường giả đúc được Kim Thân Cửu Chuyển sẽ đáng sợ cỡ nào?
E là cho dù là Kim Đan Thập Chuyển cũng có thể nhanh chóng đánh bại.
Nhưng dù là Kim Thân Cửu Chuyển cũng không thể nào dựa vào Kim Thân kỳ để nghịch phạt Thiên tôn chứ!
Giữa họ cách nhau cả hai cấp bậc lớn đấy!
Huống hồ uy thế tản ra từ trong cơ thể Thẩm Thiên lúc này dù là trong Thiên tôn cũng không phải là yếu.
Theo như đánh giá của Côn Hư, Thiên tôn Hóa Thần trung kỳ thật ra cũng chưa chắc đã có khí thế cường hoành như Thẩm Thiên lúc này.
Đây tuyệt đối không phải khí thế Kim Thân Cửu Chuyển có thể có được, nghĩ lại vẫn thấy quá mức khoa trương.
Hẳn không phải là Kim Thân Thập Chuyển chứ? Hay là Thập Nhất Chuyển?
Chậc, kinh khủng vậy sao...
Chả trách Thần Tiêu Thánh chủ lại coi trọng tiểu tử này đến thế.
Nếu tiểu tử này hoàn toàn trưởng thành, cả ngũ vực đều sẽ run rẩy dưới chân hắn.
Lúc này, sự hâm mộ Côn Hư dành cho Thần Tiêu Thánh chủ đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Vì sao Côn tộc chúng ta lại không thể sản sinh ra loại quái vật như thế này?
Về phần Côn Ngọc, suy nghĩ trong lòng nàng ta không phức tạp như Côn Hư.
Nàng ta ngơ ngác nhìn Thẩm Thiên, cảm nhận áp lực từ khí tức mênh mông bành trướng kia, trong lúc nhất thời có chút thất thần.
Chỉ mới Kim Thân kỳ đã có uy thế đáng sợ như vậy, chiến lực đã gần đạt tới cấp Thiên tôn, đây là thiên phú đáng sợ đến chừng nào, thực sự nàng ta chưa từng bao ngờ nghe thấy.
Những kẻ được gọi là thiên kiêu trẻ tuổi ở Bắc Hải so với Thẩm Thiên, điểm nhan sắc không bằng, điểm thiên phú càng không cần phải để ý tới, giờ ngay cả chiến lực chắc cũng vượt xa mấy con phố.
Chả trách Nhân Ngư công chúa Ngọc Biên Tiên lại thay lòng đổi dạ chuyển tình cảm sang Thẩm Thiên, điều này thật sự không thể trách nàng ấy.
Đúng là Thần Tiêu Thánh tử quá ưu tú, đệ đệ thua không oan đâu!
Đệ và Thẩm Thiên đứng cạnh nhau, phàm là giống cái có đầu óc bình thường đều sẽ không chọn đệ.
Không được!
Tuyệt đối không thể để Thần Tiêu Thánh tử có cơ hội tiếp xúc với Nhân Ngư công chúa nữa, nếu không ngay một chút cơ hội nhỏ nhoi đệ đệ cũng chẳng có được đâu.
Suy nghĩ trong đầu Côn Ngọc xoay chuyển nghĩ ra một cách để tác hợp cho Côn Minh và Nhân Ngư công chúa Ngọc Biên Tiên.
Đó chính là nàng ta phải cướp Thẩm Thiên trước, cắt đứt suy nghĩ của Ngọc Biên Tiên.
Chỉ cần Thần Tiêu Thánh tử kết đạo lữ rồi, dù Ngọc Biên Tiên có không cam tâm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về bên cạnh nhị đệ.
Đúng, chính là như vậy.
Vì hạnh phúc của đệ đệ, bổn công chúa bằng lòng hy sinh bản thân.
Không sai, đây chính là tình yêu thương chân thành nhất, dâng hiến vô tư nhất của một tỷ tỷ dành cho đệ đệ.
Tuyệt đối không phải vì bổn công chúa xao động tâm hồn, tuyệt đối không phải.
Nghĩ tới đây, Côn Ngọc cười nói: “Thánh tử không hổ là thiên kiêu mạnh nhất Đông Hoang, quả nhiên kinh tài tuyệt diễm, làm cho người ta rung động.”
“Nếu đã vậy bổn công chúa cũng không giả vờ nữa. Quyền cước không có mắt, Thánh tử cẩn thận.”
Nói xong, cơ thể và tinh thần Côn Ngọc khẽ động, cả người hóa thành một tia sáng màu xanh bắn về phía Thẩm Thiên, trên người chẳng biết từ bao giờ đã bao trùm một lớp chiến giáp màu lam nhạt.
Trên chiến giáp này khắc rõ trận văn vô cùng huyền diệu, lờ mờ tương hợp với hư không, biến hóa không gian xung quanh thành đồ dùng của bản thân.
Nhưng lúc Côn Ngọc tới gần Thẩm Thiên thì Thẩm Thiên liền cảm nhận rõ sự áp chế của hư không đối với mình.
Đây là Hư không lĩnh vực, có thể nói tác chiến với Côn tộc trong lĩnh vực này tốc độ sẽ bị hạn chế đến cực hạn.
“Thánh tử, ra chiêu đi!”
Đại Bắc Minh Quyền!
Lời vừa dứt Côn Ngọc đã xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên, đôi bàn tay trắng như phấn xiết chặt đánh về phía Thẩm Thiên.
Nắm đấm của nàng ta trông thì trắng trắng mềm mềm, lại ẩn chứa sức mạnh to lớn vô cùng đáng sợ, khiến hư không dưới đáy biển đều rạn nứt, vết nứt hư không màu đen dần lan rộng ra.
Càng khó chơi hơn nữa là, quyền pháp của Côn Ngọc dường như ẩn chứa sức hấp dẫn mãnh liệt, níu giữ khiến Thẩm Thiên không thể nào tránh né.
Phối hợp với trận pháp mang tính hạn chế trên giáp trụ của nàng ta năng lực khống chế thực sự tăng lên rất nhiều.
Rõ ràng, mặc dù thời gian Côn Ngọc đột phá Thông Thần cảnh không dài nhưng chiến lực không hề kém gì Thiên tôn bình thường.
Nếu nói trước khi Côn Ngọc đột phá Thông Thần cảnh, chiến lực thực sự không chênh lệch với Côn Minh bao nhiêu.
Vậy thì Côn Ngọc lúc này, mười mấy Côn Minh cùng xông lên cũng chỉ có thể bị đánh, bị “thiết quyền” của tỷ tỷ đánh điên cuồng tê cả người.
...
Quả nhiên rất mạnh!
Trong lòng Thẩm Thiên thầm líu lưỡi, thẳng thắn mà nói Côn Ngọc gây cho hắn áp lực không nhỏ.
Nếu như nói sức chiến đấu của Thiên tôn bình thường lúc vừa đột phá chỉ có 6000, như vậy Côn Ngọc lúc này đã biểu hiện chiến lực ít nhất từ một vạn trở lên.
Nữ nhân này kinh khủng quá đi.
Thẩm Thiên hít sâu một hơi, Hoàng Kim Thần Dực màu vàng mở ra sau lưng, Nhất Nguyên Trọng Thủy cũng bao trùm lên hai nắm đấm của mình.
Vàng bạc cùng sáng, rất là hoa lệ.
Rầm!
Sâu trong biển cả vang lên âm thanh như sấm rền.
Nắm đấm đụng vào nhau, sức mạnh đột ngột hóa thành sóng lớn.
Nơi nắm đấm của hai bên va chạm giao không, hư không trực tiếp hóa thành bột mịn, sau đó bị loạn lưu màu đen cuốn đi.
Thân hình Thẩm Thiên bị đánh lui bay xa hơn mấy chục trượng, nnnt bao trùm lấy quyền phải chấn động mạnh.
Ban nãy hình như đã đụng phải một ngọn núi lớn dưới đáy biển!