Chương 617: Thẩm Thiên vs Bích Liên Thiên tôn (1)
Rất đơn giản, chẳng hạn như hiện tại đã đột phá đến Niết Bàn cảnh, đến khi bị Tân Hỏa Kinh phản phệ vận khí sẽ khiến vận khí của Thẩm Thiên sụt giảm nghiêm trọng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sẽ gặp phải chuyện xui xẻo và cũng không thể biết được sẽ xui xẻo đến mức nào.
Cho nên trong lòng Thẩm Thiên thầm hạ quyết tâm, trước khi hoàn toàn luyện thành Hỗn Độn Kim Thân, hắn không định đột phá lên Niết Bàn cảnh.
Dầu gì khi đột phá Niết Bàn cảnh thì hắn cũng phải chuẩn bị trước một mớ hẹ siêu cấp để có thể bổ sung vận khí bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên về Phương diện Kim Đan luyện khí Thẩm Thiên có thể chuẩn bị toái đan thành anh trước.
Hắn vốn muốn xem thử, cái Kim Đan to như quả bí đỏ kia toái đan thành anh sẽ ấp ra Nguyên Anh như thế nào, chẳng lẽ sẽ ra một đứa bé khổng lồ à?
Trong ngực, Thần Tiêu Thánh tử lệnh đang khẽ chấn động phát ra kim quang nhàn nhạt. Là Thần Tiêu Thánh chủ đang gọi.
Thẩm Thiên hít sâu một hơi, Vũ hóa Tiên Kim sau lưng đột nhiên giang rộng.
Vù!
Ba ngàn trượng dưới đáy biển, áp lực nước đã lên đến cực hạn.
Tuy nhiên trước mặt Thẩm Thiên, áp lực nước khổng lồ này gần như hoàn toàn chẳng có áp lực gì.
Hai cánh của hắn như đao chém vào nước biển, cả người hóa thành một đạo lưu quang màu vàng lao thẳng lên mặt biển!
Ầm!
Trên biển xanh vô biên đột nhiên xuất hiện vài con sóng lớn mấy trăm trượng.
Một bóng dáng sáng chói vàng óng chiếu sáng dưới ánh mặt trời lóe ra tia sáng chói mắt tựa như thần chỉ giáng lâm.
“Hảo tiểu tử, thực lực giờ đã mạn hơn rồi, luận bàn với sư bá một chút nào!”
Trong hư không đột nhiên vang lên tiếng hét lớn, lão đạo sĩ Sở Long Hà tay cầm Thần côn hoàng kim đột nhiên lao về phía Thẩm Thiên, trường côn trong tay bổ về phía Thẩm Thiên với xu thế như phá núi.
Định Hải Như Ý Côn, Đương Đầu Bổng Hát!
Tuy Sở Long Hà chỉ là Thiên tôn, nhưng có rất ít người đối đãi với lão ta như Thiên tôn bình thường, bao gồm cả Thẩm Thiên.
Dù sao vị này nhiều năm trước đã từng liều chết với bảy vị thánh nhân, bây giờ mặc dù phế công trùng tu Thần Ma luyện thể, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối vượt xa Thiên tôn bình thường.
Không nói những cái khác, trước đây ngoài chiến trường thượng cổ, Sở Long Hà đã từng treo Huyết Sát Điện chủ kia lên đánh cho người ta thê thảm.
Lão già này...
Vừa mới uống Ngộ Đạo Trà xong đã chạy tới đánh lén bổn Thánh tử?
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật, trong tay đột nhiên ngưng tụ ra một đạo thần quang đen nhánh.
Sau khi đạo thần quang kia xuất hiện trong tay Thẩm Thiên, pháp lực vô tận tràn vào bên trong, đón gió biến dài ra, nhanh chóng dài chừng mười trượng.
Khi Thần côn hoàng kim dài mấy trăm trượng kia gõ vào đầu Thẩm Thiên, hư không đột nhiên hóa thành bột mịn, Thần côn va chạm mạnh với thần quang đen nhánh kia.
Ầm!!!
Trên đại dương bao la, triều tịch năng lượng mênh mông đang cuộn trào kịch liệt.
Trong chốc lát mặt biển cuốn ra con sóng lớn mấy trăm dặm, ngọn sóng cao chừng mấy chục trượng, bên trong lôi đình dày đặc cuốn sạch mây đen.
Giống như cảnh tượng ngày tận thế!
Đây là sức mạnh của tu tiên giả cường đại thật sự, đối với phàm nhân bình thường mà nói, tồn tại có sức mạnh này trên cơ bản chẳng khác gì tiên nhân.
Nếu Thẩm Thiên muốn, với lôi đình mà hắn đang nắm, thần dực hắn đang mang, dùng chút sức mạnh hô phong hoán vũ của Phi Thiên Độn Địa là đủ để xây dựng một quốc gia vô cùng cường đại ở Đông Hoang rồi.
Gừ!
Quang mang màu đen và màu vàng đối đầu nhau, trong hư không đột nhiên vang lên tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc.
“Hảo tiểu tử, mạnh lắm!”
Thần côn hoàng kim trong tay Bích Liên Thiên tôn run rẩy dữ dội, bị Định Hải Thần Chùy đánh bay ra.
Con ngươi của lão đạo sĩ đột nhiên co lại, một côn của lão ta ban nãy mặc dù chỉ là thăm dò, không sử dụng thực lực chân chính nhưng cũng đã đủ để khiến rất nhiều Thiên tôn phải toàn lực chống cự.
Không ngờ tiểu sư điệt chỉ tùy tiện đánh ra một chùy mà đã có thể đẩy lui toàn bộ lực đạo bành trướng phụ trên Thần côn hoàng kim.
Thậm chí nếu như không phải Bích Liên Thiên tôn phản ứng nhanh, kịp thời gia tăng lực đạo, chỉ sợ lực đạo phản chấn kia có thể đánh bay cả lão ta ra xa.
“Sư bá, người muốn làm gì?”
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nhìn Bích Liên Thiên tôn, lão già này thật là, ngay cả người nhà mà cũng đi đánh.
Quang mang của Thần côn hoàng kim trong tay Bích Liên Thiên tôn tăng vọt, cười nói: “Tiểu tử ngươi gây ra khá nhiều chuyện ở Bắc Hải, lão đạo muốn xem thử rốt cuộc bây giờ ngươi mạnh cỡ nào.”
“Đừng nói nhiều, xem côn đây!”
Thần côn hoàng kim xé rách trời xanh bắn thẳng về phía Thẩm Thiên.
Mỗi đạo côn cương đều ẩn chứa uy thế vô tận, đánh hư không thành bột mịn.
Rõ ràng, côn ban nãy Bích Liên Thiên tôn căn bản không thi triển toàn lực, bây giờ mới nghiêm túc.
Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật: “Nếu vậy, mời sư bá chỉ giáo.”
Nếu đã có hàng luyện tay dâng đến tận cửa Thẩm Thiên cũng quyết định không dùng thì phí, dù sao giờ hắn cũng tò mò không biết mình mạnh chừng nào.
“Trọng Thủy Biến, Luân Hồi Biến, Vũ Hóa Biến, Ly Hỏa Biến, Bỉ Ngạn Biến!”
Ngũ Sắc Thần Quang đột nhiên bao phủ toàn bộ cơ thể Thẩm Thiên, khí tức quanh người Thẩm Thiên đang nhanh chóng tăng lên.
Tay phải của hắn cầm Định Hải Thần Chùy, bề mặt chùy bao trùm chất lỏng màu bạc nhàn nhạt, đó chính là Nhất Nguyên Trọng Thủy được xưng là cực nặng trong thiên hạ.
Gừ!
Lôi đình giáng xuống, rồng ngâm vong trời.
Hai cánh sau lưng Thẩm Thiên đột nhiên giang ra, cả người lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh.
Ầm!!!
Biển cả vô biên lại một lần nữa nhấc lên con sóng lớn, tất cả các loài cá trong phương viên mấy trăm dặm đều sợ hãi bơi đi.