Chương 675: Quần hùng hội tụ, Đại đế xuất hiện! (1)
Đúng vậy, tại khu vực trung tâm của Đế mộ này đã có người!
Nên biết Thần Tiêu Thánh chủ đã dùng thế như lôi đình sét đánh diệt sát hai con Kim Ô mới mở ra được thông đạo truyền tống.
Những người này thì có tài đức gì mà có thể tới trước Thần Tiêu Thánh chủ một bước, chạy tới khu vực trung tâm này? Đúng là không thể tưởng tượng được!
Thái Dương Thần Quang sáng chói dần thu liễm, mọi người cũng dần thích ứng được với độ sáng của tiểu thế giới Kim Ô này, nhìn thấy rõ bóng người trên lôi đài kia.
Lập tức, chúng Thiên tôn và Thánh giả càng kinh ngạc hơn.
Bởi vì những người trên lôi đài kia trông đều quá trẻ.
Thiên kiêu hàng đầu trong thế hệ trẻ ngũ vực, các Thánh địa lớn trên cơ bản đều có thu thập tin tức.
Nhất là mười vị trí đầu của bảng xếp hạng Kim Đan như Tề Thiếu Huyền, Phương Thường, Trương Vân Đình, Trương Vân Hi, Vương Thần Hư, cùng với chiến lực đỉnh cấp thế hệ trẻ như Côn Minh, Côn Ngọc... tầm quan trọng có thể nói còn vượt qua rất nhiều trưởng lão Thánh địa.
Bởi vậy, nhóm trưởng lão Đại Ly thánh địa đều biết mặt những người này.
Còn về phần Thẩm Thiên, mặc dù mới bái nhập Thần Tiêu thánh địa mới hơn một năm, danh tiếng vẫn chưa lan xa đến Trung Châu nhưng trước đó khi hắn đốn ngộ Thái Dương Thần bia ở khu vực bên ngoài Doanh Châu đảo, dị tượng sinh ra thực sự quá mức siêu phàm khiến tất cả các Thánh giả đều có ấn tượng sâu sắc.
Thậm chí Đại Ly thánh chủ còn tặng Thẩm Thiên một kiện Thánh khí để đổi lấy nước Ngộ Đạo Trà.
Tiểu tử này đúng là giàu đến mức chảy cả mỡ!
Thần Tiêu Thánh tử còn tiến vào khu vực trung tâm sớm hơn Thần Tiêu Thánh chủ?
Trong lòng Đại Ly thánh chủ lập tức cảm thấy quá hoang đường, dù sao thiếu niên trước mặt thật sự vẫn còn quá trẻ tuổi.
Cho dù vì Thẩm Thiên tu luyện công pháp đặc biệt nên không thể nào nhìn trộm được chính xác số tuổi và tu vi thực sự của hắn nhưng vẫn có thể phỏng đoán được đại khái.
Trong mắt Đại Ly thánh chủ, tuổi Thẩm Thiên dù thế nào cũng không quá năm mươi, tu vi dù thế nào cũng không giống như đạt tới cấp Thiên tôn cấp trở lên, tối đa cũng chỉ là Tôn giả.
Hậu bối trẻ tuổi như vậy mà lại có thể dẫn theo nhiều thiên kiêu cùng lứa như vậy độc chiếm vị trí đầu tiên, bước vào khu vực trung tâm sớm nhất.
Hẳn là đúng như lời Thần Tiêu Thánh chủ nói, đệ tử này của ông không hổ là con của thiên mệnh?
Nếu như vậy thật thì chỗ dựa này phải ôm cho chắc mới được!
Có thể trở thành Thánh chủ một phương có ai mà không phải lão hồ ly ngàn năm, trong bụng đều vô cùng giảo hoạt?
Lúc này Đại Ly thánh chủ nhìn về phía Thần Tiêu Thánh Chủ, chắp tay nói: “Long Uyên đạo huynh có phúc lớn, đệ tử môn hạ có thể xông đến khu vực trung tâm của Đế mộ nhanh như vậy, quả nhiên là thiên mệnh chiếu cố.”
“Thần Tiêu Thánh tử, còn cả một rồng một phụng một kỳ lân, quả nhiên danh bất hư truyền, quả nhiên khiến bổn tọa phải không ngừng hâm mộ!”
Thần Tiêu Thánh Chủ lù lù bất động, ngữ khí hờ hững, không hề có chút dao động cảm xúc nào: “Đạo huynh quá khen.”
Có điều Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể ông lúc này đang dập dờn dao động.
Không hổ là Thiên nhi, quả nhiên ngươi còn nhanh hơn cả bổn tọa!
Dĩ nhiên nhóm Thẩm Thiên cũng đã chú ý thấy nhóm Thần Tiêu Thánh chủ đến.
Nhất là đạo sĩ béo Nhạc Vân Đức nhìn thấy Thần Tiêu Thánh chủ và Bích Liên Thiên tôn xong cơ thể liền hơi run lên, dáng vẻ cà lơ phất phơ lười nhác vốn có lập tức biến mất trong nháy mắt, đứng vô cùng nghiêm túc.
Đạo sĩ béo lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tay bấm đạo hiệu ăn nói có ý tứ.
Nếu không phải vì dáng dấp béo ị cùng ánh mắt láo liêng thực sự không giống người tốt kia thì nói con này là Thiên tôn đại đức có lẽ cũng có người tin.
“Đệ tử Nhạc Vân Đức lịch luyện trở về, bái kiến sư tôn, bái kiến sư bá.”
Nhạc Vân Đức lặng lẽ thu chuông đồng vào trong tay áo, ánh mắt cảnh giác nhìn Bích Liên Thiên tôn, lập tức cung cung kính kính hành lễ.
Thẩm Thiên cũng lập tức hành lễ: “Đệ tử Thẩm Thiên, bái kiến sư tôn, bái kiến sư bá.”
“Đệ tử Phương Thường, bái kiến sư tôn, bái kiến sư bá.”
“Đệ tử Triệu Hạo, bái kiến sư tôn, bái kiến sư bá.”
“Hài nhi bái kiến phụ tôn, bái kiến sư bá.”
Từng thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục đệ tử Thần Tiêu thánh địa hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang cung kính hành lễ với Thần Tiêu Thánh chủ và Bích Liên Thiên tôn.
Các trưởng lão Đại Ly thánh địa và Đại Ly thánh chủ đứng bên thấy vậy thì lập tức cảm thấy ghen tỵ, một mùi chua phô thiên cái địa kéo tới.
Vì sao? Vì sao trẻ con nhà người ta giỏi giang như vậy, đều đã chạy đến khu vực trung tâm của Đế mộ rồi.
Còn đám hậu bối của Đại Ly thánh địa chúng ta đâu? Sao còn chưa tới?
Chẳng lẽ vẫn còn đang chạy lung tung đâu đó như ruồi mất đầu sao? Đúng là chả có tiền đồ gì cả!
Đều là Thánh địa vì sao đệ tử Thần Tiêu thánh địa người ta lại có tiền đồ như vậy?
Trong lòng Đại Ly thánh chủ thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về từ lần lịch luyện này nhất định phải giáo dục tố chất của đệ tử Đại Ly thánh địa một cách mạnh mẽ.
Thiếu niên mạnh thì thánh địa mạnh, thiếu niên độc lập thì thánh địa độc lập!
Liên quan đến việc bồi dưỡng thế hệ đời sau, Đại Ly thánh địa chúng ta tuyệt đối không thể quá tụt hậu!
Sau khi từng đệ tử Thần Tiêu hành lễ xong, tròng mắt Linh Lung Đế cơ hơi đảo một cái rồi cũng chậm rãi tiến lên một bước.
Dáng người nàng ta thanh thoát như tiên nhưng lại mang theo vài phần tư thế hiên ngang.
Oai hùng và ôn nhu, hai loại khí chất hoàn toàn đối lập nhưng lại kết hợp với nhau vô cùng hòa hợp trên người nàng ta.
Không thể không nói, Thạch Hoàng Trung Châu sủng ái vị đế cơ này cũng có lý do.
Linh Lung Đế cơ chậm rãi đi về phía Thần Tiêu Thánh chủ hành lễ: “Linh Lung gặp qua Long Uyên thúc thúc, đã lâu không gặp, phụ hoàng vẫn nhắc đến thúc thúc, còn đặc biệt dặn dò Linh Lung nếu gặp thúc thúc nhất định phải vấn an thúc thúc.”
Thần Tiêu Thánh Chủ khẽ gật đầu, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể nhẹ nhàng dập dờn: “Nhiều năm không gặp, vị tiểu đế cơ ngày xưa giờ cũng đã trổ mã thành tuyệt thế giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, Thạch Hoàng bệ hạ quả là có phúc lớn.”