Chương 68: Tiên sư, chẳng lẽ ngài đã biết trước?
Tuy nhiên, tin đồn trong giới tu tiên vốn là chín giả một thật nên Trương Vân Hi cũng không tin tưởng hoàn toàn.
Nhưng không có lửa thì làm sao có khói, danh hiệu “tiên sư” của Thẩm Thiên cũng đã được truyền đi rộng rãi.
Trương Vân Hi không muốn thừa nhận cũng không được, rõ ràng nàng có hứng thú với người đàn ông này.
...
Vốn là Thẩm Thiên không muốn ra ngoài tìm linh đoạn khoáng vào buổi tối.
Nhưng khi nhìn các đội viên hành pháp nhảy múa rời đi, còn có Quế công công vẫn luôn hôn mê co giật từ nãy đến giờ, Thẩm Thiên sáng suốt gật đầu: "Nếu tiên tử khẩn cấp như vậy."
"Vậy xin tiên tử chờ đợi tại hạ tắm rửa thay đổi quần áo một cái, rồi chúng ta bắt đầu đi!"
Nói xong, Thẩm Thiên tự nhiên đi vào phòng tắm ở bên kia phòng khách.
Chỉ để lại Trương Vân Hi đứng tại chỗ sắc mặt ửng đỏ.
"Tên này vậy mà bỏ bản cô nương sang một bên, thản nhiên đi tắm!"
Trương Vân Hi hít sâu một hơi, nàng còn chưa từng bị người khác bắt chờ bao giờ đâu.
Bỏ đi, nếu tất cả mọi người đều nói tên này có thuật tìm linh đoạn khoáng cao siêu, có lẽ sẽ có bí thuật độc môn gì đó cần phải tắm rửa sạch sẽ đi!
Trương Vân Hi lãnh đạm đứng ở cửa, yên lặng chờ đợi.
Nói thật ra đời này nàng chưa từng dễ tính như vậy.
Đúng lúc này, có người nâng hai tay cẩn thận đi đến.
Thấy Trương Vân Hi chăm chú nhìn, người nọ vội vã mở miệng nói.
"Tiên tử đừng hiểu lầm, người một nhà, người một nhà."
...
Nói xong, Tần Cao tới trước mặt cõng Quế công rồi cõng ông lên.
Hắn ta thấy Thẩm Thiên đang tắm rửa, ánh mắt từ từ vui mừng hưng phấn.
Tần Cao nhìn Trương Vân Hi khích lệ nghiêm túc: "Tiên tử cố lên, tiểu Cao ủng hộ người!"
"Điện hạ đã 16 tuổi mà chưa nạp phi, tiên tử không cần phải lo lắng về nhân cách của điện hạ đâu."
"Xin tiên tử và điện hạ yên tâm nghỉ ngơi, nô tài sẽ giữ cửa thay."
"Tuyệt đối không để người không có mắt đến quấy rầy."
"Tiên tử không nên do dự, hãy cố gắng lên!"
Nghe được những lời nói khó hiểu của Tần Cao, Trương Vân Hi sửng sốt vài giây.
Tiếp theo, gương mặt của nàng đỏ dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Một giây kế tiếp, ánh chớp màu trắng đổ xuống.
Tần Cao phát ra một tiếng hét thảm, đi theo kết cục của Quế công công.
"Kẻ nào vậy chứ! Vô sỉ, thấp hèn." Trương Vân Hi vô cùng phẫn nộ và xấu hổ.
Nàng nhìn xung quanh, chậm rãi dời mắt về phía phòng tắm tràn ngập hơi nước.
Bản cô nương đường đường là thánh nữ ở thánh địa thần tiên làm sao có thể nhìn lén đàn ông tắm?
Trương Vân Hi hừ lạnh một tiếng, vận dụng pháp lực ném Tần Cao và Quế công công ra ngoài.
Hai tên một già một trẻ này ăn nói xằng bậy.
Vậy thì ra ngoài hóng mát đi!
...
Thẩm Thiên không biết rằng trong thời gian mình tắm bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.
Sở dĩ, hắn yêu cầu tắm rửa thay đổi quần áo rồi mới ra ngoài tìm linh đoạn khoáng với Trương Vân Hi đơn giản chỉ bởi vì vừa rồi hắn đã tiêu hao rất lớn để nhìn số mệnh trên đỉnh đầu Trương Vân Hi.
Trước hết cần kéo dài một chút thời gian, khôi phục trạng thái vốn có để tăng thời gian điều tra.
Dòng nước ấm áp chảy qua chân Thẩm Thiên, qua bên hông và cổ của hắn.
Giờ phút này, cả người Trầm Thiên vô cùng thoải mái, đặc biệt thả lỏng.
Về phần thánh nữ thần tiên bên ngoài, chắc hẳn cũng không nôn nóng đâu!
Ở bên trong thùng nước tắm hai tiếng, Thẩm Thiên cảm thấy tinh thần mình khôi phục không ít.
Lúc này hắn mới lau khô thân thể, chậm rãi bước ra khỏi thùng nước tắm, lại lau khô lần nữa rồi mặc quần áo.
Thẩm Thiên ra khỏi phòng, trước mắt là Trương Vân Hi đang nhìn thẳng vào mình từ nơi cách xa năm bước.
Nàng bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên: "Thẩm huynh tắm xong rồi, có cần tắm rửa lại một lần nữa không?"
Thẩm Thiên lắc đầu cười nói: "Không cần, tiên tử chuẩn bị một chút rồi chúng ta lên đường!"
Trương Vân Hi liếc nhìn thật sâu: "Đã như vậy thì đi liền thôi!"
Nàng đẩy cửa ra, nhìn hai gương mặt đen như mực đã tỉnh lại của Tần Cao và Quế công công.
Trương Vân Hi lãnh đạm nói: "Hai ngươi các ngươi cũng đi cùng đi!"
Quế công công và Tần Cao nhìn nhau, tim đập thật nhanh.
Chẳng qua nghĩ một lát, điện hạ muốn đi tìm linh đoạn khoáng cũng nữ ma đầu này.
Vậy cũng nguy hiểm quá đi!
Lỡ điện hạ thất bại, không mở ra được thứ tốt.
Cô gái này không hài lòng rồi trút giận lên điện hạ thì làm sao bây giờ!
Nghĩ như vậy, hai người thành thật gật đầu, đi theo sau Thẩm Thiên và Trương Vân Hi.
Bọn họ chuẩn bị bảo vệ điện hạ bất cứ lúc nào!
...
Đoàn người đi về hướng Thiên Linh Hiên.
Sắc trời dần dần tối, người đi đường cũng ít dần.
Hơn nữa Thẩm Thiên cũng đã thay đổi áo đạo sĩ, chỉ để lại hai chòm râu.
Cho nên con đường đi đến Thiên Linh Hiên của bọn họ cũng không bị ai chú ý.
Lúc này Thiên Linh Hiên chuẩn bị đóng cửa, trong tiệm không có bao nhiêu người.
Chỉ còn ba người Chân Chí Giáp, Lưu Thái Ất và Hùng Mãnh ở đó.
Bọn họ là nguyên lão trong Tiên Sư giáo, đang cùng Tống chưởng quầy thương lượng chuyện nhập giáo.
"Tống chưởng quầy đừng khách khí, ngài hoàn toàn xứng đáng với chức đại trưởng lão Tiên Sư giáo!"
"Đúng vậy Tống chưởng quầy, đời này Lưu Thái Ất ta không phục ai, ngài chính là người thứ nhất đấy!"
Nghe Chân Chí Giáp và Lưu Thái Ất nịnh nọt, Tống chưởng quầy tươi cười.
Ông ta khoát tay nói: "Đâu có, lão hủ sao dám làm thay việc."
"Các vị là người sáng lập Tiên Sư giáo, theo lý thì các vị nên làm mới đúng!"
Chân Chí Giáp: "Tống chưởng quầy, ngài cũng quá khách khí rồi!"
Lưu Thái Ất: "Ta thấy ngài hoàn toàn xứng đáng!”
Hùng Mãnh: "Ta cũng cảm thấy như vậy!"
...
Nghe ba người nói, nụ cười trên mặt Tống chưởng quầy càng thêm ấm áp.
Chỉ là ngoài miệng kiên định nói: “Không được không được, Tiên Sư giáo là của tiên sư."
"Xác định trưởng lão là chuyện lớn, sao chúng ta có thể tự ý quyết định cho tiên sư chứ?"
Suy nghĩ một lát, ông ta nói: "Để lão hủ xem, không bằng ngày mai để tiên sư tới quyết định đi!"
Tống chưởng quầy vừa dứt lời, đã thấy một người đàn ông mặc trang phục trắng bước vào cửa chính.
Đợi bốn người nhìn kỹ dung nhan tuấn mỹ này và chòm râu ngang ngạnh kia.
Không phải là tiên sư đại nhân mà mọi người nhắc tới sao? Còn có thể là ai được.
Chẳng lẽ tiên sư đã biết trước từ sớm.
Đoán trước là chúng ta hoang mang nên tự mình qua đây giải thích nghi ngờ?
"Tiên sư chúng ta nhớ ngài chết đi được!"
"Tại sao ngài tới đây mà không nói trước cho lão hủ!"
Thấy Thẩm Thiên, cả bốn người vội vàng ra nghênh đón.
Khoé miệng Thẩm Thiên giật giật, vội vã nói: "Không cho phép ôm bắp đùi nữa!"
Bốn người nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu.
Quả nhiên kết quả mọi người cùng nhau phân tích không sai.
Những cách nịnh nọt tiên sư đã sử dụng rồi thì không thể làm lần thứ hai được.
Hùng Mãnh tính tình ngay thẳng, đáp lời ngay.
"Tiên sư quả nhiên đã biết trước, ngài tới đây giải thích nghi ngờ cho bọn ta sao?"
Thẩm Thiên hơi sững sờ: "Giải thích nghi ngờ gì?"
Lưu Thái Ất: "Tiên sư Ngạo Thiên ở trên cao."
"Chúng ta muốn để Tống chưởng quầy đảm nhiệm chức Đại trưởng lão của bản giáo."
Tống chưởng quầy vội vàng lắc đầu: "Sao được sao được, tiên sư... Chuyện này không thích hợp nha!"