Chương 709: Bổn hậu có thể vận công ép ra (3)
...
“Biến mất lâu như vậy có lẽ mọi người đều rất lo lắng cho mình!”
“Nên liên hệ với nhóm sư tôn trước thì hơn!”
Thẩm Thiên cầm tộc Thánh Tử lệnh ra, một đạo quang mang mờ mịt lấp lánh theo, bóng dáng Thần Tiêu Thánh chủ hiện ra ngay trước mặt.
“Sư tôn, con đã bình yên thoát khỏi hư không loạn lưu, giờ đang ở trên một hải đảo.”
Thẩm Thiên nói, báo Thần Tiêu Thánh chủ tin bình an.
“Tốt, rất tốt!”
“Thiên nhi con không hổ là con của vận khí, ngay cả hư không loạn lưu mà cũng có thể bình an thoát thân.”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ dập dờn, ông đã dự liệu được trước kết quả này.
Lúc trước nhiều vị Thánh giả đều từng tiến vào hư không loạn lưu tìm kiếm Thẩm Thiên nhưng không hề có chút thu hoạch nào, nhưng Thần Tiêu Thánh chủ thì không hề lo lắng, ông thấy sớm muộn gì Thẩm Thiên cũng sẽ thoát khỏi nguy hiểm.
Dù sao Thẩm Thiên cũng là con của Thiên mệnh có vận khí vô thượng mà!
Quả nhiên, mọi chuyện không hề khác những gì ông dự liệu.
“Thiên nhi lần này con rơi vào hư không có phải đã gặp được cơ duyên lớn nào đó không?”
Thần Tiêu Thánh chủ một lần nữa lên tiếng, biên độ của ba động tiên quang càng lớn hơn.”
“Không có...”
Sắc mặt Thẩm Thiên tối đen, đừng nói cơ duyên, cả người hắn đã suýt bị vắt khô luôn đây này.
Lần này đúng là thiệt thòi lớn quá.
Lần sau sắp đột phá rồi thì bổn Thánh tử cũng sẽ chẳng ra ngoài chơi bời gì nữa đâu.
Không gặp được cơ duyên lớn?
Thần Tiêu Thánh Chủ suy nghĩ một lát, nói: “Không sao, Thiên nhi con người mang vận khí lớn, chắc chắn có cơ duyên lớn đang chờ con.”
“Tiếp tục dạo chơi đâu đó, đợi khi nào con tìm được cơ duyên lớn bổn tọa sẽ trực tiếp xuyên qua hư không đến đón con về.”
Nói xong, Thần Tiêu Thánh chủ thẳng thừng ngắt kết nối.
...
“Ài, sư tôn?”
“Alo, alo, alo? Sư tôn có nghe thấy gì không ạ?”
“Nơi này phương viên mấy vạn dặm đều là biển, kiếm đâu ra cơ duyên cơ chứ!”
Thẩm Thiên mặt mày sững sờ, bảo bổn Thánh tử tìm cơ duyên thì người phải đưa các hẹ đệ hẹ muội đến cho con chứ!
Không có các đứa con vận khí khác sao còn tìm được cơ duyên?
Sư tôn, con thật sự không phải đứa con của vận khí mà!
Mặt biển tĩnh lặng không hề có bất kỳ câu trả lời nào.
Thẩm Thiên muốn nói, bổn Thánh tử vô cùng bất lực.
“Được rồi, dựa vào người không bằng dựa vào mình!”
Thẩm Thiên thở dài một hơi, lại phải tự bay về Thần Tiêu thánh địa rồi, nghĩ mà thấy tuyệt vọng.
Lần này sau khi trở về, bổn Thánh tử phải tẩm bổ thật kỹ mới được.
Ừm, gần Bạch Đế lên hẳn là rất bổ.
Haizz....
Giờ chân còn hơi nhũn ra đây này!
Thẩm Thiên kéo lê thân xác mệt mỏi, vừa suy nghĩ vừa dùng thần dực hoàng kim thôi động Côn Bằng pháp hóa thành tia sáng màu vàng bay thẳng về phía “Nam”.
Hơn nửa ngày sau, Thẩm Thiên đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn hải vực rộng lớn vô ngừng xung quanh mà khóe miệng giật giật.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hình như bổn Thánh tử... lại lạc đường rồi!
Đúng vậy, Thẩm Thiên là một tên mù đường.
Vị trí ban đầu của hắn vẫn ở vòng ngoài Bắc Hải.
Nhưng sau khi hắn đi thẳng về hướng “nam” mãi thì đã đi sâu vào trong Bắc Hải, cách Thần Tiêu thánh địa càng ngày càng xa!
Gừ!
Đúng lúc này, một tiếng gầm gừ truyền đến.
Phía trước cách đó không xa, bọt nước đầy trời, khí thế mãnh liệt, cuốn khắp ba ngàn dặm.
“Ồ? Có đánh nhau à?”
Vẻ mặt Thẩm Thiên vui mừng, có đánh nhau có nghĩa là có sinh linh.
Có linh linh, cũng có nghĩa là có kẻ biết đường.
Có kẻ biết đường, vậy thì bổn Thánh tử có thể rời khỏi đây rồi.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên liền giang thần dực hoàng kim ra, bay thẳng về nơi đang đánh nhau.
Với tốc độ của Thẩm Thiên thì chỉ trong giây lát đã chạy tới được chiến trường.
Phía trước mặt hắn, cách đó không xa có mấy bóng người đang ác chiến.
Một bóng dáng có hình thể khổng lồ, cao chừng trăm trượng, toàn thân là những chiếc gai bén nhẹn giống như ngư long, khí tức vô cùng kinh khủng.
Đó là một con hung thú, dựa vào khí tức thì có vẻ thực lực đã đạt đến cấp Thiên Tôn đỉnh phong.
Có điều con hung thú này vô cùng khát máu hung hăng, rõ ràng chưa có linh trí mà chỉ chiến đấu dựa theo bản năng.
Nó đang giao chiến với một bóng dáng nhỏ bé yêu kiều, rõ ràng là một nhân loại.
Toàn thân nhân loại này tản mát ra khí tức vô cùng sắc bén, giống như có chư thiên thần kiếm lượn lờ quanh thân, kiếm ý nghiêm nghị, ngang nhiên đánh tới.
Sau lưng bóng dáng này còn có một bóng dáng nho nhỏ màu đỏ như lửa.
Quanh thân nàng ta dày đặc hỏa diễm màu đỏ, sau lưng còn lờ mờ hiện ra một hư ảnh Phượng Hoàng, khí thế hiên ngang.
Hai bóng dáng này cùng liên thủ ác chiến với con hung thú giống Ngư long kia, uy thế kinh khủng chấn động Bát Hoang khiến nước biển cuồn cuộn, gió lốc gào thét.
“Lại là các nàng?”
Thẩm Thiên nhìn thấy những người này thì hai mắt tỏa sáng.
Hai bóng dáng này không phải ai khác, chính là Linh Lung Đế cơ hắn mới quen trước đó không lâu và người bạn ký kết khế ước với nàng ta, công chúa Bất Tử Hoàng tộc, Phượng Vũ!
Giờ phút này, Linh Lung Đế cơ đang chiến đấu với con mãnh thú kia.
“Gừ!”
Hung thú rống to ngẩng đầu gọi trời xanh khiến sóng biển cuồn cuộn.
Nước biển vô tận phun trào bắn thẳng lên trời hóa thành mấy chục cột nước to lớn rơi thẳng xuống như muốn lật úp cả vùng biển này.
Con hung thú này đã bước lên cấp Thiên Tôn đỉnh phong, sức mạnh trên người nó vô cùng cuồng bạo, cho dù là Thiên Tôn cùng cấp bậc cũng chưa chắc đã có thể cản được nó.
“Huyền Thiên Nhất Kiếm.”
Linh Lung Đế cơ khẽ quát, kiếm khí vô tận quanh thân bộc phát như tạo dựng ra một lĩnh vực kiếm đạo khiến vạn kiếm cùng bay lên.
Trong lúc nhất thời, trời xanh xảy ra biến đổi lớn.
Kiếm khí sắc bén đâm thẳng lên trời cao khiến linh khí trời đất rung chuyển theo.
Trong hư không, kiếm khí vô tận đan xen với nhau tạo ra một thanh cự kiếm vô cùng to lớn.
Thanh cự kiếm này có khí thế lạnh thấu xương ầm ầm chém xuống hung thú kia.
Trong chốc lát, hư không vỡ nát...