Chương 724: Thanh Đế truyền thừa, hỗn độn bổ thiên đan! (2)
Thấy cảnh này, Thanh Đế khẽ gật đầu.
Nếu dụ hoặc của thánh dược còn không ngăn cản nổi, làm sao có thể đăng lâm lên đỉnh cao nhất của đan đạo?
Sau đó, ông chuyển ánh mắt sang Thẩm Thiên.
Chỉ thấy Thẩm Thiên nhàn nhạt nhìn viên hạt sen kia, trong mắt không hề có một chút động tâm thèm thuồng mày may.
Điều này khiến cho Thanh Đé lại đánh giá Thẩm Thiên cao hơn không ít.
Ngay cả thánh nhân cũng sẽ động tâm khi thấy thánh dược bày ngay trước mắt, vậy mà hắn có thể không động lòng.
Chỉ vẻn vẹn phần tâm tính này cũng đủ khiến người phải động dung.
Thánh Đế nào biết, trong túi THẩm Thiên có một sọt thánh dược kiểu này.
Ừm, dùng “sọt” để miêu tả có vẻ không chuẩn lắm.
Phải nói là, từng sọt từng sọt, bình thường hắn vẫn lấy ra làm hoa quả tráng miệng sau bữa ăn.
Nếu không phải vì ăn nhiều quá phát chán, THẩm Thiên cũng sẽ không tha thết với thuật luyện đan đến thế.
Dù sao thì hắn cũng muốn đổi khẩu vị. PHối hợp nhiều món ăn lại mới càng ra món ngon hơn.
Trong mong hắn lộ ra vẻ mặt thèm thuồng viên hạt sen này ấy à, trên cơ bản là không có gì để xem hết.
Chẳng lẽ ngươi sẽ chảy nước miếng với cọng rau mọc khắp vườn nhà mình sao?
Chỉ là đồ ăn thường ngày thôi mà.
…
Đương nhiên, Thanh Đế làm sao biết được Thẩm Thiên giàu có cỡ nào.
Ông hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng với Thẩm Thiên.
‘Tiểu hữu thiên phú tuyệt luân, còn hơn cả nha đầu Linh Lung.”
“Vạn năm tuế nguyệt, người có thể có được thiên phú như ngươi chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Đương nhiên, cũng vẫn kém một chút so với bổn Đế khi trẻ.”
Mặt già của Thanh Đế đỏ ửng lên, lập tức tiếp tục che giấu.
“Trong ba lần khảo nghiệm, tiểu hữu đều được đánh giá cực cao, có thể có được tất cả truyền thừa và bảo vật của bổn Đế.”
Nói tới đây, Thanh Đế không nhịn dược mà kinh diễm.
Mặc dù ngoài miệng vẫn quật cường, nhưng trong lòng Thanh Đế đã sớm tin phục Thẩm Thiên.
Dù là thể chất hay thiên phú, hay chiến lực.
Thẩm Thiên đều hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Thanh Đế.
Bởi vậy, Thanh Đế mới quyết định dốc túi tương trợ, truyền lại cho Thẩm Thiên tất cả truyền thừa.
Ông cảm thấy tương lai của Thẩm Thiên không thể giới hạn nổi, nói không chừng còn có thể mở ra một con đường trước nay chưa từng có.
Nếu thực sự là vậy, trao truyền thừa của mình cho Thẩm Thiên cũng là chuyện tốt.
Nói không chừng sau vạn năm nữa, tiên giới của ngũ vực có thể kéo dài tiếp thuật luyện đan của ông.
Nghĩ tới đây, Thanh Đế giơ tay lên, lập tức có một đường sáng màu lục chui vào trong cơ thể THẩm Thiên.
Đó cũng là Đế kinh đan đạo của Thanh Đế, nhưng truyền thừa mà Thẩm Thiên tiếp nhận chính là “Thanh Đế bách thảo kinh” và “Thanh Đế đan huyền kinh” đầy đủ không thiếu sót.
So với truyền thừa mà Linh Lung Đế Cơ tiếp nhận, thì của Thẩm Thiên lại càng hoàn thiện hơn, càng trân quý hơn.
Mặc dù chỉ thêm nửa bộ sau thôi nhưng so với nửa phần trên, giá trị của hai thứ hoàn toàn không phải cùng một khái niệm.
Dù sao thì, Đế kinh hoàn chỉnh và Đế kinh không trọn vẹn có chênh lệch cực lớn, thậm chí có thêt đạt tới gấp mười lần.
Sau khi cảm nhận được ký ức truyền thừa, thần mang trong mắt Thẩm Thiên cứ bồng bềnh chìm nổi.
Trong chốc lát, hắn đã hiểu được hàm nghĩa của hai quyển đan đạo Đế kinh này.
Hai cuốn Đế kinh đan đạo này hỗ trợ lẫn nhau, cái trước có thể bồi dưỡng ra vô số bảo dược cực phẩm.
Mà cái sau có thể phối hợp những bảo dược này để luyện đan, phát huy dược hiệu cực kỳ tinh tế.
Nếu lưu truyền vào tông môn, chắc chắn không bao lâu sau có thể tăng thực lực của thánh địa lên cực lớn.
Không thể không nói, quả thực hắn đang cần dùng đến những vật này.
Có Đế kinh đan đạo này, Thẩm Thiên có thể chăm mảnh ruộng rau hẹ… à Thần Tiêu Thánh địa tốt hơn.
Thử nghĩ mà xem, nếu Thần Tiêu Thánh địa có được Đế kinh đan đạo này là có thể trồng thánh dược, phát triển dây chuyền sản nghiệp luyện đan.
Đến lúc đó, có đan dược cung cấp liên tục không ngừng, có thể tăng cường thực lực của đệ tử tông môn lên rất nhiều.
Thực lực của đệ tử được tăng cường, lại có thể ra ngoài tìm kiếm tài ngyên, nộp lên tông môn đổi lấy đan dược, vừa dùng vừa trả lại Thánh địa.
Tuần hoàn đan xen, hình thành nên mạng lưới sinh thái hoàn chỉnh.
Tất nhiên, sẽ thúc đẩy thực lực của Thần Tiêu Thánh địa tăng lên, vượt xa các Thánh địa khác!
Sau đó, Thẩm Thiên cũng có thể mượn nhờ cơ hội này mở ra kế hoạch thu hoạch rau hẹ của hắn.
Dù sao, rau hẹ được bón phân rồi mới thu hoạch vẫn sẽ tốt hơn.
…
“Đa tạ Thanh Đế tiền bối!”
Thẩm Thiên chắp tay, với hắn, truyền thừa của Thanh Đế thực sự là thứ tốt.
“Truyền thừa của Bổn Đế không phải chí có những thứ này.”
Nhìn thấy Thẩm Thiên tiếp nhận truyền thừa, trong lòng Thanh Đế cũng rất vui mừng.
“Đây chính là Thanh Liên lệnh của bổn Đế, có thể dùng để điều khiển trận pháp trên đảo Bồng Lai.”
Thanh Đế lấy ra một tấm lệnh bài màu xanh đưa cho Thẩm Thiên.
“Thanh Đế tiền bối, Thanh Liên lệnh này…”
Thẩm Thiên gãi gãi đầu. Thanh Liên lệnh này có vẻ chẳng để làm gì, hắn đâu có sưu tầm tem.
Hiện giờ hình như đảo Bồng Lai có phần nghèo túng, ngay cả linh mạch cũng bị người ta cưỡng ép lấy mất, linh khí thiên địa khô kiệt, rõ ràng đã bị thương tổn.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ trong đầu Thẩm Thiên, chòm râu bạc của Thanh Đế khẽ nhếch lên, nói: “Tiểu tử ngươi chớ có xem thường đảo Bồng Lai!”
“Trước khi phi thăng, bổn Đế đã từng để lại đại trận luyện thần kinh thiên trên đảo Bồng Lai.”
“Khi đó đảo Bồng Lai còn ở thời kỳ cực thịnh, dù là Đại Đế cũng không dám tùy tiện đặt chân.”
Nói tới đây, sắc mặt Thanh Đế đầy tự hào.
Mặc dù ông là Đan Đạo Đệ Nhất Đế từ mười vạn năm trước nhưng không có nghĩa là chiến lực của ông yếu.
Trái lại, chiến lực mạn nhất của Thanh Đế chính là bố trí trận pháp.
Muốn luyện chế đan dược nhất định phải dùng các loại thủ pháp luyện đan phác họa ra các loại trận pháp, dung luyện đan dược trong đó.