Chương 730: Bổ thiên đan, không phải thuốc giả chứ! (1)
Cả mười hai viên thuốc trong đỉnh đều tròn xoe đầy đặn, tỏa ra ánh sáng long lanh óng ánh và mùi hương thơm ngát.
Bề mặt những đan dược này đều phác họa đạo đạo thần văn, giăng mắc khắp nơi, tràn đầy linh vận, như có sinh mệnh lưu động.
Hiển nhiên đây chính là đan dược vô thượng đoạt cả tạo hóa của thiên địa, xâm phạm cả huyền cơ của nhật nguyệt.
Sau khi được dị hỏa hỗn độn dung luyện, hấp thu linh vận hỗn độn, hiệu quả của mười hai viên hỗn độn bổ thiên đan này đủ để nghịch thiên cải mệnh!
Đan dược bực này, siêu phàm thoát tục, không nên xuất hiện trong phàm trần.
Thần đan như vậy, dù là Thanh Đế ở trạng thái toàn thắng, đồng thời cũng khống chế được dị hỏa hỗn độn cũng chưa chắc đã có thể luyện chế ra.
“Thẩm Thiên ca ca thực sự quá lợi hại!”
Khuôn mặt của Linh Lung Đế Cơ tràn ngập sùng bái và cuồng nhiệt.
Đan dược vô thượng mà ngay cả Đại đế cũng không luyện chế ra được, Thẩm Thiên ca ca lại có thể luyện chế ra.
Chẳng phải có nghĩa là Thẩm Thiên ca ca còn mạnh hơn cả Đại Đế sao?
Tê…
Thẩm Thiên ca ca không chỉ có dung nhan tuấn dật, không ngờ thiên tư cũng tuyệt đỉnh như vậy.
Vì tương lai của Đại Hoang Tiên Triều, dù thế nào đi nữa, bổn Đế Cơ cũng phải lôi kéo mời chào Thẩm Thiên ca ca.
Cho dù phải bỏ ra cái giá lớn là bản thân, bổn Đế Cơ cũng nguyện ý!
Trong lòng Linh Lung Đế Cơ đã âm thầm hạ quyết tâm, khuôn mặt xinh đẹp bất giác đỏ lên.
Nhưng …
Vì sao Thẩm Thiên ca ca cứ nhìn chằm chằm vào mình vậy nhỉ
Chẳng lẽ…. Thẩm Thiên ca ca muốn…
Nếu Thẩm Thiên ca ca muốn, bổn Đế Cơ nên cho, hay không cho nhỉ
Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng mong chờ của Thẩm Thiên, khuôn mặt đỏ như ráng chiều của Linh Lung Đế Cơ lại càng ửng hơn.
Đúng vậy. Lúc này Thẩm Thiên không nhìn vào hỗn độn bổ thiên đan.
Mà ánh mắt của hắn lại chuyển sang… trán của Linh Lung Đế Cơ.
Theo như lệ cũ, chỉ cần cùng khí vận chi tử lấy được cơ duyên là có thể đề cao khí vận của cả hai bên.
Hiện giờ Thanh Đế đã ban truyền thừa, vì sao hào quang trên đỉnh đầu Linh Lung Đế Cơ vẫn không thay đổi?
Từ khi rơi mất một đợt khí vận lớn từ lần trước, mọi chuyện xui xẻo cứ thế kéo ra một đống lớn.
Khí vận lại không tăng lên. Bổn Thánh tử thật hoảng đó!
Đúng lúc này, hào quang trên đỉnh đầu Linh Lung Đế Cơ đã biến hóa.
Hào quang màu tím nhạt chậm rãi chuyển sang màu tím sậm.
Hào quang màu tím thâm thúy như một vầng mặt trời tím sáng rực dâng lên, chói chang vô hạn.
Một bên kia, thân thể Thẩm Thiên lập tức nhẹ bẫng, phiêu phiêu dục tiên, thoải mái thật lâu.
Tăng!
Tăng!
Rốt cuộc khí vận của bổn Thánh tử đã tăng rồi!
Hào quang màu tím nhạt trên đỉnh đầu Thẩm Thiên cũng tỏa sáng rực rỡ.
Ánh sáng màu vàng kim rực rỡ như sóng biển xâm nhập, trào dâng không dứt, trực tiếp nhuộm hào quang trên đầu Thẩm Thiên thành màu vàng kim.
Tuy còn chưa khôi phục lại như lúc đầu nhưng ít nhất trong lòng Thẩm Thiên cũng tin tưởng thêm vài phần.
Dù sao thì, khí vận rơi xuống điểm không may thì cũng không cảm thấy an toàn.
Cũng may hiện giờ đã khôi phục được một chút!
Sau đó, cứ thêm chút sức nữa, từ từ!
Quyết định!
Khí vận còn chưa tăng lại như lúc trước khi đi, vẫn phải tiếp tục đi tìm!
…
“Thanh Đế tiền bối, chúng ta chia đều số hỗn độn bổ thiên đan này đi!”
Thẩm Thiên lên tiếng, dự định chia đều số hỗn độn bổ thiên đan này.
Nếu là người bình thường, đạt được đan dược vô thượng có thể nghịch thiên cải mệnh như vậy, khẳng định sẽ chiếm làm của riêng.
Dù sao đây cũng là Đế đan vô thượng, căn bản không thể tính được giá trị của nó.
Dùng nó để đổi lấy thánh khí là vũ nhục nó!
Nhìn chung, trong số tất cả tu tiên giả khắp ngũ vực hiện tại, chỉ e không có mấy người có thể chống cự được dụ hoặc này.
Nhưng Thẩm Thiên cũng không có ý định chiếm hữu toàn bộ. Tam quan của hắn không cho phép.
Dù sao, nếu không có hỗn độn bổ thiên đan và thanh liên cấp mười hai mà Thanh Đế cung cấp, hắn cũng không thể luyện chế ra được hỗn độn bổ thiên đan.
Thẩm Thiên không phải kẻ thấy lợi quên nghĩa, sẽ không độc chiếm số hỗn độn bổ thiên đan này.
Huống hồ, theo Thẩm Thiên, với hắn, hỗn độn bổ thiên đan này.
Chưa chắc đã có bao nhiêu tác dụng.
Căn cứ theo như ghi chép trong phương thuốc, tác dụng chính của nó là tăng cường căn cốt và ngộ tính thiên phú, đều bù vào thiếu hụt bản thân, hoàn mỹ hóa thể chất.
Nhưng chỉ khi phục dụng lần đầu tiên mới có hiệu quả.
Dù sao thì, đan dược nghịch thiên cải mệnh, đoạt mất tạo hóa của thiên địa như vậy cũng không thể sử dụng không giới hạn được.
Với thể chất hiện tại của Thẩm Thiên, dù là căn cốt hay là ngộ tính thiên phú đều đã đăng lâm đến đỉnh, trên cơ bản không còn không gian để tăng thêm nữa.
Tác dụng của hỗn độn bổ thiên đan với hắn cũng sẽ không quá lớn.
…
Nghe Thẩm Thiên nói vậy, trong mắt Thanh Đế lóe lên một tia sợ hãi và thán phục.
“Tiểu hữu ý chí rộng rãi, ngay cả đan dược Đế phẩm thế này cũng có thể dễ dàng đưa ra.”
“Không tệ. Coi như không tệ.”
Đế dược không phải vật phàm, chính là đan dược vô thượng có thể khiến cho Đại Đế động tâm, Thánh giả điên cuồng đó.
Dù ở thời kỳ Thái Cổ, lứa nhị đại trong nhà có mỏ tiên cũng không dám hào phóng tùy ý tặng Đế dược như vậy cho người khác.
Huống chi, đây còn là Đế dược có thể tăng căn cốt và ngộ tính thiên phú.
Càng là cực phẩm trong Đế dược, có giá trị vô lượng.
Vậy mà hiện giờ Thẩm Thiên lại muốn chia đều, khiến cho Thanh Đế rất vui mừng.
“Tiền bối quá khen. Con đường tu hành vốn là giảng cứu cước đạp thực địa.”
“Đan dược chỉ là vật ngoài thân, chỉ là phụ trợ.”
“Chỉ có bản thân cường đại mới là thực lực thực sự.”
“Huống hồ, đan dược vốn là để cho người ta dùng, đương nhiên phải để cho nó được phát huy tối đa tác dụng.”