Chương 770: Hội đấu giá Thần Tiêu! (1)
Thần Tiêu bất diệt, hào khí trường tồn!
Thiên kiêu của những thánh địa khác nghe vậy, tất cả đều chấn động trong lòng.
Sau đó chính là hâm mộ phát ra từ nội tâm.
"Hay cho câu Thần Tiêu bất diệt, hào khí trường tồn!"
"Đây chính là sư tôn của Thần Tiêu thánh tử? Thích thật đấy!"
"Thật là bao che, không tiếc hao hết căn nguyên cũng phải che chở đệ tử bổn môn!"
"Có loại thánh chủ này chính là may mắn lớn của Thần Tiêu thánh địa!"
"Nhìn thánh chủ của chúng ta mà xem, ngày ngày nghĩ đủ cách thu phí giảng đạo của chúng ta, không cách nào so sánh được!"
"Ai, em gái nhà ta cũng đến tuổi tu tiên rồi, phải nghĩ cách đưa con bé đến Thần Tiêu thánh địa thôi, có người che chở!"
"Nói đúng, lỡ như loạn thế thật sự buông xuống, có người ở Thần Tiêu thánh địa cũng có thêm đường lui."
. . .
Trong lúc nhất thời, vô số thiên kiêu đều không nhịn được u oán nhìn chằm chằm thánh chủ của bọn họ.
Mắt nheo lại, giống như đang nói nhìn thánh chủ người khác đi!
Khóe miệng của thánh chủ các phương co quắp, như ngồi bàn chông.
Cảm thấy một đoạn thời gian rất dài trong tương lai, sợ rằng sinh nguyên của thánh địa nhà mình phải cam go rồi!
Bích Liên Thiên Tôn bĩu môi: "Sư đệ cái lão âm hiểm này lại bắt đầu rồi!"
Lẽ nào lão lại không biết ý tưởng của Thần Tiêu thánh chủ hay sao, rót cháo gà cho đệ tử thánh địa nhà mình như thường lệ thì thôi.
Mục tiêu quan trọng nhất hiển nhiên vẫn là muốn cọ hảo cảm của Thẩm Thiên!
Có điều hiển nhiên là ông thành công.
Trong lòng Thẩm Thiên ấm áp, lấy ra hai bình ngọc Kim Tương đưa cho Thần Tiêu thánh chủ.
"Sư tôn, chỗ con có một trăm cân thánh dịch Niết Bàn và thần thủy Tam Quang, có thể khôi phục căn nguyên hao tổn của người!"
Tiên quang quanh thân Thần Tiêu thánh chủ bên rực sáng lên, nói: "Thiên Nhi có lòng, vi sư không sao."
"Hao tổn mức này tu dưỡng mấy ngày là khôi phục lại, thần dịch con cứ giữ cho mình đi!"
Thẩm Thiên khom người nói: "Sư tôn, vì che chở đệ tử, ngài không tiếc hao tổn căn nguyên quyết chiến Tà Linh nghiệt đồ."
"Đệ tử tu vi chưa đủ, không cách nào tương trợ, chỉ có thể dốc hết tâm lực, xin sư tôn đừng từ chối!"
"Thiên Nhi, thật sự không cần đâu!"
"Sư tôn, xin người nhận lấy đi!"
"Thánh dược chữa thương bậc này, Thiên Nhi con cứ giữ đi!"
"Sư tôn, loại vật này đệ tử còn có rất nhiều, người không cần khách khí đâu!"
. . .
Vật này đệ tử còn có rất nhiều ~
Đùn qua đẩy lại, chư thánh nhìn mà đỏ cả mắt.
Đây chính là một trăm cân thánh dịch Niết Bàn và thần thủy Tam Quang đó!
Hiệu quả của thánh dịch Niết Bàn có lẽ kém một chút, nhưng số lượng khổng lồ đủ để bù chất lượng!
Một trăm cân thánh dịch Niết Bàn đủ để tu bổ tổn thương căn nguyên mấy lần.
Huống hồ còn có thần thủy Tam Quang trân quý hơn nhiều, vật ấy là chí bảo chữa thương được công nhận đó!
Thứ chí bảo này đều có tác dụng lớn đối với thánh nhân, có thể trị liệu thương tổn căn nguyên đại đạo!
Nếu ở bên ngoài, đủ để làm vô số đại năng tranh đoạt!
Các đại thánh chủ đều cảm thấy trong lòng chua c
Tại sao thánh tử của người khác giàu như vậy?
Lại liếc mắt nhìn thánh tử nhà mình, chư thánh đều không nhịn được lắc đầu!
Ai, thật là người so với người tức chết người!
Đám nhãi con nghèo xơ nghèo xác này, không có tiền tu tiên cái gì? ? ?
. . .
Thấy một màn sư từ đồ hiếu này, mắt Bích Liên Thiên Tôn cũng trợn ngược lên.
Không thể không nói bàn về rót cháo gà, cọ hảo cảm, lão còn kém xa Thần Tiêu thánh chủ.
Lão đạo sĩ tủi thân nói: "Sư chất à, vì bắt Tà Linh điện chủ kia, lão đạo cũng dốc rất nhiều sức lực đó!"
"Thằng nhóc kia thực lực siêu cường, điên cuồng giãy giụa phản kháng, lão đạo hao phí rất nhiều nguyên khí mới chế ngự được gã, lão mệt mỏi lắm."
"Con xem có phải nên cho lão đạo mười viên tám viên Bổ Thiên Đan gì đó để lão đạo ta bồi bổ cho khỏe hay không!"
Mọi người: ". . ."
Đạo hiệu Bích Liên quả nhiên không phải lấy không, da mặt dày không ai bằng!
Còn tiêu hao số lượng lớn nguyên khí?
Lão đạo nhà ông không phải chỉ gõ một gậy sau lưng người ta thôi sao?
Tổn thương nguyên khí nặng nề chỗ nào?
Chẳng lẽ cây gậy kia của ông không đủ cứng, gõ người bị gãy à?
Nếu thật sự như vậy, ông cũng không thể làm thế được!
. . .
Mặt Thẩm Thiên đầy vẻ không biết làm sao, dở khóc dở cười: "Sư bá, đừng đùa nữa."
"Chuyện một gậy giải quyết được, sao vào miệng người lại giống như trải qua một trận chiến kinh thiên động địa rồi!"
Mặt già của Bích Liên Thiên Tôn đỏ lên, nhưng rất nhanh bị che giấu đi: "Lão đạo ta bị nội thương, không hiện rõ."
"Dù sao lão đạo ta bị nội thương, nếu không có Bổ Thiên Đan chữa thương, sợ rằng mạng chẳng còn bao lâu, sư chất con nhẫn tâm. . ."
Còn chưa nói xong, Thần Tiêu thánh chủ đã nghe không nổi, trực tiếp hiện xích sét ra trói lão mang đi!
"Sư đệ chờ đã, lão đạo ta còn có lời! Sư chất, nếu không thì chín viên cũng được!"
"Tám viên, bảy viên, sáu viên, năm viên được không! Ưm ưm ưm ~ "
Hỗn Nguyên Thần Lôi ngưng tụ thành hình dạng giẻ lau, bị Thần Tiêu thánh chủ nhét vào miệng Bích Liên Thiên Tôn.
Nhất thời, tóc của Bích Liên Thiên Tôn dựng hết lên.
Mà những lời rác rưởi không ngừng lải nhải kia cũng thanh tịnh ngay tức khắc.
Nhìn Bích Liên Thiên Tôn bị kéo đi, tất cả trưởng lão của Thần Tiêu thánh địa đều thở phào nhẹ nhõm.
Ừm, thánh chủ làm rất tốt!
Không thể để người này tiếp tục nói nữa, thật sự là quá mất mặt!
Dẫu sao đường đường là Thần Tiêu thánh địa vẫn cần mặt mũi!
. . .
Sau khi kéo Bích Liên Thiên Tôn qua một bên, thân hình của Thần Tiêu thánh chủ xuất hiện bên cạnh Thẩm Thiên, hộ pháp cho hắn.
Thẩm Thiên thu đỉnh Thanh Đế lại, lấy ra mười viên Hỗn Độn Bổ Thiên Đan giao cho Thần Tiêu thánh chủ.
"Sư tôn, mười viên Bổ Thiên Đan này là đệ tử cống hiến cho tông môn."