Chương 818: Ta còn chưa dùng sức sao ngươi đã bị phá rồi? (2)
Dưới lỗ thủng được đánh ra trên tòa linh sơn thứ ba còn có quấn quanh một tầng cấm chế, nó đang không ngừng phun trào ra sức mạnh pháp tắc để chữa trị cho lỗ thủng.
“Khốn kiếp, có nhầm không vậy, có kiểu chơi như vậy nữa hả?”
Hai mắt Vương Thần Hư trừng to, cấm chế quỷ quái này có thể tự chữa thương sao?
Cấm quế quấn quanh linh sơn thứ ba nhanh chóng chữa trị giúp khe hở trở lại như ban đầu!
Hư Không Chi Nhận!
Hư Không Chi Kiếm!
Hư Không Trảm!
Vương Thần Hư vội vàng thi triển một lượng lớn sát chiêu muốn dùng thế công tuyệt đối phá vỡ tòa linh sơn này!
Nhưng dù hắn ta toàn lực ứng phó thì cũng chưa thể mở ra được cấm chế!
Phía bên kia Tề Thiếu Huyền đã tiến lên, dựa vào anh tư vô địch bắt đầu công phạt linh sơn thứ tư.
Tay y cầm Phương Thiên Long kích tử khí sau lưng cuồn cuộn ngưng tụ ra dị tượng tử long ngửa đầu lên bầu trời gào thét!
Phương Thiên Long kích đột nhiên được giơ lên, chém ra kích mang kinh khủng, uy thế ngập trời.
Chỉ trong vòng vài chiêu linh sơn thứ bốn đã bị đánh nứt vài đường!
Tòa linh sơn này cũng có pháp tắc quẩn quanh, không ngừng chữa trị cho những vết nứt hòng ngăn cản, hơn nữa tốc độ chữa trị không hề thua kém gì tòa linh sơn thứ ba.
Phong mang của Phương Thiên Long kích sắc bén, giữa kích mang vung vẩy không ngừng áp chế sức mạnh của cấm chế.
Tề Thiếu Huyền càng ra tay mạnh mẽ thì Tam Thập Tam Trọng Tử Khí Sơn Hà càng chiếu rọi giữa trời đất, Long kích chấn động Bát Hoang ngang nhiên đánh xuống.
Thần mang sáng chói hóa thành tử khí thần long chém về phía linh sơn thứ tư.
Thần năng vô tận dốc toàn bộ sức mạnh đánh cho cấm chế tòa linh sơn thứ tư sụp đổ.
Chiến lực của Tề Thiếu Huyền vốn đã không hề tầm thường, sau khi uống Hỗn Độn Bổ Thiên đan thể chất lại nảy sinh thế biến, siêu thoát đến cực hạn!
Y ra tay toàn lực bộc phát ra uy năng không thua kém gì một công kích toàn lực của Thiên tôn đỉnh phong!
Dù là tòa linh sơn thứ tư cấm chế che kín bầu trời cũng không thể chống đỡ được bao lâu đã bị Tề Thiếu Huyền mạnh mẽ mở ra được.
Vô số thiên kiêu nhìn thấy cảnh này trong mắt lập tức lộ ra vẻ chấn động.
“Không hổ là Tử Phủ Thánh tử, chỉ ba mươi sáu chiêu đã phá được tòa linh sơn thứ tư!”
“Sức chiến đấu cỡ này, chúng ta còn lâu mới bì kịp!”
“Không hổ đã từng là thiên kiêu mạnh nhất Đông Hoang, quả nhiên không thể coi thường!”
Sau đó, chúng thiên kiêu đều dời ánh mắt sang Vương Thần Hư.
“Có điều sao Thái Hư thánh tử mãi vẫn chưa phá được nhỉ?”
“Hình như ban nãy ta nghe Thái Hư thánh tử nói sẽ phá linh sơn thứ ba này dễ như trở bàn tay, chẳng lẽ là nghe lầm?”
“Hình như Thánh tử hơi yếu rồi, đánh lâu như vậy mà hiệu quả chẳng lớn mấy nhỉ?”
“Đều là thiên kiêu Hóa Thần sơ kỳ sao chênh lệch lại lớn thế?”
Vương Thần Hư lộ vẻ lo lắng, miệng lầm bầm: “Cái tấm màng này sao khó xuyên thủng thế?”
“Xuyên không thủng chẳng phải Vương mỗ sẽ mất hết mặt mũi sao!”
Linh sơn thứ tư và linh sơn thứ ba tuy đều cần phải có chiến lực Thiên tôn đỉnh phong mới có thể phá vỡ nhưng cấm chế của linh sơn thứ ba vẫn mạnh hơn linh sơn thứ tư một chút, hơn nữa năng lực tự chữa trị cũng cường đại hơn.
Công kích thông thường có thể mài mòn dần nhưng chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian!
“Haizz, cùng lắm thì sau này tiếp tục học làm rùa đen rụt đầu thôi!”
“Chó linh sơn, ngươi tiếp chiêu đi!”
Nếu cứ tiếp tục thế này thanh danh sẽ bị bôi xấu mất!
Huống hồ Tề Thiếu Huyền đã giải quyết xong đang khoanh tay chuẩn bị xem kịch hay kìa!
Vương Thần Hư không muốn lãng phí thời gian, dù có khắc mệnh cũng phải phá được linh sơn thứ ba này!
Nghĩ vậy, hắn ta lập tức ra tay thiêu đốt sáu trăm năm tuổi thọ ngưng tụ ra Hư Không Đại Thủ Ấn đột nhiên đánh về phía linh sơn thứ ba!
Công kích khắc mệnh lập tức khác biệt ngay!
Chưởng ấn mênh mông trút xuống lập tức đánh nát pháp tắc tòa linh sơn thứ ba.
Linh sơn to như vậy xuất hiện giữa trời đất, linh khí vô tận hóa thành thủy triều cuốn đi bốn phương tám hướng.
Linh sơn thứ ba... mở rồi!
Cuối cùng cũng mở được tòa linh sơn thứ ba, mặt mũi Vương Thần Hư đầy phấn chấn.
Hắn ta đắc ý nhìn Tề Thiếu Huyền, mũi vểnh lênh trời: “Tề Thiếu Huyền thấy chưa, chỉ cần vỗ một cái thôi, có lợi hại không?”
Tề Thiếu Huyền liếc hắn ta một cái lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Sáu trăm năm!”
Khóe miệng Vương Thần Hư giật giật, trong lòng không kìm được xót xa!
Lần này thì lỗ to rồi, lãng phí những sáu trăm năm!
Nhưng mệnh thì cũng đã khắc rồi, há không ngông nghênh một phen?
Hắn ta ưỡn ngực cười lạnh, mạnh miệng nói: “Xếp hạng linh sơn của ta cao hơn ngươi.”
“Ngươi giảm thọ sáu trăm năm!”
“Linh khí linh sơn của ta nồng đậm hơn linh sơn của ngươi!”
“Ngươi giảm thọ sáu trăm năm!”
Vương Thần Hư khóc không ra nước mắt: “Có thể hay không nhắc đến sáu trăm năm được không?”
Tề Thiếu Huyền mặt không cảm xúc: “So với giảm năm trăm năm tuổi thọ, ngươi còn giảm nhiều hơn một trăm năm.”
Vương Thần Hư: “$%#% $#%? ? ?”
...
Chúng thiên kiêu nhìn Vương Thần Hư đang đứng ngạo nghễ trên tòa linh sơn thứ ba, khóe miệng không khỏi run rẩy.
Tên này đúng là tàn độc, khắc mệnh mà cứ như đùa vậy!
Không thể trêu vào không thể trêu vào, về sau nên rời xa tên này một chút!
Dù sao thì hở một chút là công kích giảm thọ thì ai mà chịu nổ!
Thẩm Thiên nhìn Vương Thần Hư cũng cảm thấy nhức trứng.
Tên này ăn chơi thật, thế này thì phải mất bao lâu mới bù đắp đủ tuổi thọ đây?
Vừa đến Tắc Hạ học cung hai ngày đã khắc hơn một ngàn năm tuổi thọ?
Kiểu khắp pháp này, rùa vạn năm còn không chơi lại!
Chẳng lẽ khắc mệnh cũng như chuyện kia, sẽ bị nghiện sao?