Chương 844: Long Nữ vạn năm trước, tham thượng! (3)
Tề Hỏa bò dậy từ dưới đất, nổi trận lôi đình: “Đáng ghét, chư vị huynh đệ giúp ta đánh hắn!”
Vù vù vù!
Lập tức lại có mấy tên Thiên Tôn yêu tộc lao ra phóng về phía Vương Thần Hư!
“Móa, các ngươi không hiểu võ đức à, có gan thì đấu đơn đi!”
Vương Thần Hư ngẩn người, vội vàng trốn vào hư không tránh né công kích, tìm thời cơ phản kích.
“Lên hết cho ta, dạy cho chúng một bài học nhớ đời nào!”
Không chỉ có Tề Hỏa, các thiên kiêu Yêu tộc khác cũng đều nổi giận.
Chúng yêu lần lượt ra tay, bộc phát ra khí tức khủng bố, phóng về phía thiên kiêu Nhân viện.
Trong lúc nhất thời hai viện đánh nhau rối nùi, cục diện cực kỳ náo nhiệt!
Trong hư không, hai lão già gương mặt phấn khởi đứng nhìn cảnh này.
Một trong hai người là Tô lão còn người đối diện là một lão nhân tóc vàng.
Khí tức của lão nhân tóc vàng kia rất xa xưa, mặc một bộ thanh sam nhưng khí tức lại mênh mông khó lường.
Trong đôi mắt lão ta ẩn chứa ngọn lửa hừng hực đang lưu chuyển, chấn nhiếp tâm phách!
Lão nhân tóc vàng chính là đạo sư của Yêu viện Tắc Hạ học cung.
“Lão Kim, ngươi nói bên nào sẽ thắng?”
Vẻ mặt Tô lão phấn chấn quan sát trận chiến đấu này, không hề có ý định xen ngang vào.
Từ xưa đến nay Nhân viện và Yêu viện mâu thuẫn không ngừng, thường xuyên đều xảy ra đánh nhau, đọ sức.
Lúc trước bọn họ chỉ đánh qua đánh về, đánh đến mức tình cảm sâu đậm!
Như vậy ngược lại còn giúp học viên trưởng thành, giống như luyện binh, tôi luyện từ những trận chiến không ngừng nghỉ.
Chỉ cần không ai hạ tử thủ, bình thường đạo sư học viện thường sẽ không nhúng tay vào.
Huống hồ gần đây Tà Linh giáo quá mức càn rỡ khiến cường giả ngũ vực đều nhận ra có nguy cơ sắp giáng lâm.
Tốt nhất phải cho những thiên kiêu này mau chóng nâng cao thực lực thì mới có thể tăng thêm chút cơ hội sống sót trong hạo kiếp sắp đến.
Thế nên, đạo sư Yêu viện và Nhân viện đều lựa chọn bàng quan để mặc.
Kim lão nghe thấy Tô lão nói vậy thì trên mặt nở nụ cười xán lạn: “Cái đó mà còn cần phải hỏi nữa sao. Dĩ nhiên là Yêu viện chúng ta rồi!”
Thực lực Yêu viện trước nay luôn mạnh hơn Nhân viện.
Huống hồ thế hệ này còn có rất nhiều hạt giống đỉnh cao, ông ta không tin sẽ thua Nhân viện.
Lông mày Tô lão nhíu lại, trong mắt lấp lóe tia sáng: “Thật sao? Vậy chúng ta đánh cược nhé?”
Vừa nhắc tới đánh cược, Kim lão lập tức hào hứng, nói: “Đánh cược gì?”
Vẻ mặt Tô lão lạnh nhạt nói: “Cược xem ai thắng ai thua?”
“Được, ta đặt Yêu viện thắng, tiền cược là mười cân Thánh Linh tửu!”
Đó là rượu ngon được ủ tỉ mỉ từ tinh chất của Thánh Linh Thụ tam kiếp, giá trị liên thành.
Đây là rượu ngon cung cấp đặc biệt cho Đại Hoang Tiên triều, chỉ có hoàng thất nòng cốt mới được nhấm nháp, người thường khó mà có được nó!
Trên người Tô lão vừa hay có một ít nên khiến Kim lão thèm nhỏ dãi.
Có điều lão này trước nay keo kiệt, dù Kim lão đã tốn bao nhiêu nước bọt vẫn không kiếm được giọt nào.
Giờ có thể mượn sức của vụ đánh cược này nên dĩ nhiên ông ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt.
“Lão già ông đã để mắt chút rượu ấy của lão hủ từ lâu à!”
Tô lão cười khổ lắc đầu, nhưng ánh mắt lập tức xoay chuyển: “Được, nhưng lão hủ cũng có yêu cầu!”
“Nếu lão hủ thắng ông phải cho ta Thiên Thanh Linh Quả trong tộc.”
Kim lão là trưởng lão của Kim Tinh Hỏa Viên tộc, trong tộc có một loại linh quả thơm ngọt ngon miệng, làm cho người thèm nhỏ dãi.
Thậm chí còn có thể dùng nó để luyện chế đan dược, hiệu quả rất lớn, đó là Linh quả cấp bậc Thánh dược!
Có điều sản lượng của nó vô cùng ít, chỉ cung cấp cho đệ tử nội bộ sử dụng, trên cơ bản không lưu truyền ra bên ngoài.
Tô lão từng may mắn có được một quả nên dĩ nhiên hiểu rất rõ hiệu quả của Thiên Thanh Linh Quả này.
Cho nên, Tô lão cũng nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu!
“Ta biết lão tiểu tử ông có tính toán này mà!”
“Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Tuy Thiên Thanh Linh Quả có giá trị vô thượng, thậm chí là nhỉnh hơn mười cân Thánh Linh Tửu một chút nhưng Kim lão cũng không từ chối yêu cầu của Tô lão, bởi vì ông ta thầm nắm chắc thắng lợi trong tay.
Trong lòng Kim lão mừng thầm nói: “Lão Tô ơi lão Tô, ông cho rằng Nhân viện có thêm một Thạch Thiên Tử là có thể thắng được sao?”
“Ông không biết Yêu viện ta có con át chủ bài gì đâu!”
“Chút rượu kia của ông sắp phải móc hết ra rồi!”
Tô lão không hề biết suy nghĩ của Kim lão.
Trong lòng ông ta cũng đang mừng thầm: “Trong viện chúng ta có hai tiểu yêu nghiệt Thạch Thiên Tử và Thẩm Thiên, muốn thắng chẳng phải như trở bàn tay sao?”
“Lão Kim ơi lão Kim, lần này ông thua to rồi!”
Hai lão già này đều cảm thấy mình thắng chắc, ý cười không thể che giấu được dần lộ ra ngoài.
Tình hình chiến đấu bên dưới vô cùng nóng bỏng.
Bên Nhân viện mặc dù có những thiên kiêu đỉnh cao như Thần Tiêu tứ kiệt, Vương Thần Hư, Tề Thiếu Huyền gia nhập nhưng tình hình đối với họ mà nói cũng không phải tốt lắm.
Dù sao trừ họ ra thì phần lớn Nhân viện đều là thiên kiêu tân sinh.
Chỉ có một vài học sinh cũ có mặt ở đây, về số lượng kém xa thiên kiêu Yêu viện.
Hơn nữa cường giả Yêu viện cũng xuất hiện lớp lớp, tân sinh Khổng Mộng, Ngao Ô, Kim Vũ đều có thực lực không yếu.
Cộng thêm cả những học sinh cũ như Côn Minh, Côn Ngọc... tọa trấn, số lượng gấp đôi Nhân viện.
Vì thế, chiến lực đỉnh cao của Nhân viện đã bị kéo xuống.
Những thiên kiêu còn lại hoàn toàn không phải đối thủ của thiên kiêu Yêu viện.
Cục diện vô cùng hỗn loạn, các thiên kiêu ngã trên mặt đất gào rú thảm thiết, phần lớn đều của Nhân tộc.
Trong một thời gian ngắn thiên kiêu Nhân viện liên tiếp bị đánh lui, cục diện thất bại ở ngay trước mắt.
Đúng lúc này, một bóng dáng phiêu nhiên lướt tới, dựa vào khí thế cường đại trấn áp toàn trường!
Thiên kiêu Yêu viện kinh hãi nhìn chằm chằm bóng dáng áo trắng kia, thậm chí có nhiều yêu không kìm được run rẩy.
Người này chính là Thạch Thiên Tử, cuối cùng hắn ta cũng xuất hiện rồi!
Thạch Thiên Tử tiến lên trước một bước, khí tức mênh mông khó lường, uy thế dời non lấp biển!
Trong chốc lát, bên ngoài Nhân viện có khí thế vô tận bao trùm, cuồng phong kịch liệt quét sạch trời đất, khí thế doạ người!
Ầm!
Cuồng phong gào thét hóa thành thần năng vô thượng đánh vô số thiên kiêu Yêu viện bay ra ngoài!
Tình hình lập tức bị đảo ngược!