Chương 849: Nhân Yêu cùng xã giao (4)
Các thiên kiêu suy nghĩ một chút, thấy rất có đạo lý.
Rốt cuộc Thạch thiên tử không phải loại người tầm thường, thiên phú mà ngay cả Hoang Thạch đế quân cũng xem trọng, chắc chắn thực lực vô cùng mạnh!
Thần Tiêu thánh tử bất phân thắng bại với hắn ta cũng là điều hợp lý.
Mà những người quen của Thạch thiên tử không khỏi bĩu môi.
Cái quái gì vậy, hắn nói Thạch thiên tử khiêm tốn à?
Chuyện gì thế này!
Tại sao tên cuồng vọng kiêu ngạo này là người khiêm tốn được?
May là không ai ngu xuẩn nói suy nghĩ này ra.
Không chừng nói ra Thạch thiên tử sẽ nổi trận lôi đình!
...
Hiện tại, cuộc tranh đấu giữa Nhân viện và Yêu viện gần như kết thúc.
Dù sao cường giả đứng đầu của hai bên đều không đánh nổi, nếu tiếp tục đấu thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng điều này không có nghĩa là hai viện sẽ nắm tay chung sống hòa bình với nhau.
Mâu thuẫn của hai viện ăn sâu bén rễ từ lâu, cả hai bên đều khinh thường đối phương, sao có thể dễ dàng giảm bớt như vậy?
Cho nên vẫn có nhiều lão sinh trong viện thấy khó chịu trong lòng, muốn kêu gào!
Đúng lúc này, Thẩm Thiên cười nói: "Các vị đạo hữu bình tĩnh chút đi."
"Gia nhập Tắc Hạ Học cung thì đều là huynh đệ, là người hay yêu tinh thì đâu là vấn đề."
"Người là được mẹ sinh ra, yêu tinh cũng do yêu mẹ sinh ra, ai có chuyện gì cũng khiến mẹ nó đau lòng."
"Chi bằng mọi người ngồi xuống uống chén trà, tâm sự nhân sinh, nói chuyện cảm tình chút?"
Thẩm Thiên nhìn các thiên kiêu xung quanh, hầu như đều là hào quang đại khí vận màu vàng trên đỉnh đầu.
Liếc mắt nhìn đã thấy lấp la lấp lánh.
Hắn vô cùng hưng phấn!
...
Dù sao nếu tiến nhập được Tắc Hạ Học cung thì có ai không phải là thiên kiêu đứng đầu?
Đương nhiên khí vận cũng không thua kém!
Muỗi nhỏ đến đâu cũng là thịt.
Hơn nữa những thứ này không phải con muỗi mà là một con bồ câu mập mạp!
Nhìn nhiều người khí vận lớn như vậy, làm sao có thể để họ chạy mất?
Đối với lần này, đương nhiên Thẩm Thiên muốn một lưới tóm gọn!
Các lão sinh Yêu viện vẫn khinh thường như cũ, hét gào: "Sao bản tôn có thể làm bạn với con người?"
"Không thể cùng uống trà được, cả đời này cũng không thể!"
"Không được đánh nhau, uống trà cái rắm!”
Chủng tộc của Yêu tộc và Nhân tộc khác nhau nên tính cách cũng khác biệt.
Cho dù Thần Tiêu thánh tử mở lời cũng khó có thể thay đổi quan niệm của bọn họ.
Nghe thấy tiếng kêu gào của lão sinh Yêu viện, các lão sinh Nhân viện cũng không nhịn được đáp trả.
"Các người đừng có mà không biết xấu hổ!"
"Thần Tiêu thánh tử nể mặt mũi các ngươi mới mời các ngươi uống trà!"
“Đổi lại là ta sẽ cho các người ăn rắm chứ ở đó mà mời uống trà?”
...
Nhất thời, cục diện lại trở nên hỗn loạm.
Các lão sinh hai bên bắt đầu đấu võ mồm, chỉ là không dám động thủ nữa.
Trong hư không, Tô lão và Tế lão giật giật khóe miệng.
Bọn họ không ngờ cuộc tỷ thí này bị hóa giải bởi sự xuất hiện của Thẩm Thiên.
Kim lão cảm thán: "Tiểu tử này đúng là không tầm thường, có thể khiến thiên kiêu hai viện dừng tay."
Trong cuộc tranh đấu ngày xưa của hai viện, nếu không có lão sư nhúng tay vào thì họ vẫn cứ tiếp tục đánh.
Sau đó, Kim lão bĩu môi: "Tiểu tử ngươi xuất hiện không đúng lúc, Yêu viện của chúng ta gần thắng rồi."
Kim lão không dễ chịu chút nào.
Nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Thiên thì không chừng Ngao Băng và Thạch thiên tử đã đánh nhau.
Với sức chiến đấu của Ngao Băng thì không khó để áp chế Thạch thiên tử hiện tại.
Vậy thì lão ta có thể bảo Tô lão kia thuận tiện đem Thánh Linh rượu sang.
Tô lão lắc đầu nói: "Lão Kim, ngươi cảm thấy Yêu viện sẽ thắng sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng Tề Chiến kia đánh thắng được tiểu tử Thẩm Thiên?"
Sức chiến đấu bên ngoài của Thẩm Thiên và Tề Chiến ngang nhau.
Trong mắt những lão gia hỏa này đã sớm nhìn ra ai mạnh ai yếu.
"Hơn nữa, vị lão tổ tông kia cũng không ra tay với tiểu tử này!"
Đến chuyện Thẩm Thiên ký khế ước Long kỵ sĩ với Long Nữ Ngao Băng, bọn họ cũng không biết!
Chỉ có thể nói, vòng xã giao của Thần Tiêu thánh tử này quá đỉnh.
Tiểu tử này không phải là chuyên gia xã giao à!
Nhân Yêu cùng nhau làm hòa!
...
Đột nhiên, Tô Lão và Kim Lão cùng hít mũi.
Bọn họ ngửi thấy một mùi hương thật nồng đậm.
Hương thơm kỳ diệu này thậm chí lan tỏa đến vị trí của bọn họ trong hư không!
"Cái gì vậy, tại sao lại thơm thế?"
Kim lão hít sâu, cảm giác đầu óc trống rỗng, toàn thân tỏa sáng như muốn lột xác.
"Mùi thơm này thậm chí còn đậm đà và tinh khiết hơn cả Thánh Linh rượu!"
Tô lão cũng lộ ra vẻ say mê, giống như trầm mê không thể thoát khỏi mùi hương nồng nàn thơm ngát này.
Nhưng khi bọn họ nhìn lại, thì thấy Thẩm Thiên lấy ra một cái chum lớn và đang pha trà trên lửa.
Hai lão vốn không thèm quan tâm, thầm nghĩ tiểu tử này còn có thời gian rảnh đi pha trà.
Nhưng bọn họ đã nhanh chóng phát hiện mùi hương này bay ra từ chỗ của Thẩm Thiên.
Vậy mùi hương này có phải là hương vị của trà?
...
Chậc chậc!
Trà gì mà thơm quá vậy?
Nhị lão đại tỏ vẻ tò mò, nhìn vào bên trong chum.
Đột nhiên một người một khỉ xém nữa đã hoài nghi nhân sinh!
Kiều Lệ mã, đây là trà ngộ đạo đặc biệt sao!
Tiểu tử này!!!
Vậy mà lại đi pha trà ngộ đạo trong một cái chum lớn???
Hiện tại, Thẩm Thiên đang hăng hái bừng bừng pha trà.
Dù sao cũng không phải mới làm lần đầu, hắn đã quen thuộc từ lâu, kỹ thuật pha trà thâm hậu.
Trong chum lớn, Linh Tuyền như hòa nhập với Trường Hà.
Sương mù bao phủ dày đặc khiến không khí xung quanh trở nên trong lành tươi mát.
Linh Tuyền này có giá trị rất xa xỉ nhưng chúng được Thẩm Thiên đổ ra ào ào như ném tiền qua cửa sổ vậy.
Động tác của hắn rất thành thạo, nhanh chóng đun sôi nước Linh Tuyền.
Từng làn khói trắng tung bay, tỏa ra mùi hương vô cùng thơm mát.
Nhưng cái này còn lâu mới kết thúc.