Chương 879: Ngươi là một tên cặn bã yếu sức! (1)
Đấu Chiến Thánh phủ.
Tề Chiến nhắm mắt và tập trung tu luyện, cảm ngộ chân giải của Đấu Chiến Đế kinh.
Ngay lập tức, một hồi sức mạnh thâm sâu quấn quanh cơ thể khiến khí tức của hắn ta tăng lên.
Kim mang rực rỡ bắn ra từ bên trong cơ thể, trong đó có trộn lẫn với những sợi thần mang màu đỏ, bốn phương sáng chói.
Chiến ý cuồn cuộn trào ra như biển to sóng lớn, chấn động thiên địa.
Tề Chiến giống như hóa thân thành một Chiến Thần khí thế oai phong, muốn đánh một trận với thiên địa.
Nhưng cho dù là vậy, hắn ta vẫn cau mày và miệng lẩm bẩm: "Không có đạo lý nha?”
"Tại sao ta vẫn không thể lĩnh ngộ chương cấm kỵ trong Đấu Chiến Đế Kinh?"
Trên người của Tề Chiến mang theo huyết thống Đấu Chiến Thánh Viên, tốc độ lĩnh ngộ Đấu Chiến Đế kinh cực kỳ nhanh chóng.
Nhưng từ đầu đến cuối, hắn ta vẫn không thể chạm vào chương cấm kỵ.
Đây là sức mạnh cường đại nhất của Đấu Chiến Đế Kinh, có thể khiến hắn ta phát sinh biến hóa!
Nhưng bên trong giống như có một khe vực sâu thẳm, khó mà vượt qua!
Tề Chiến trợn mắt, vò đầu bứt tai nói: "Lão tổ tông, môn đế pháp này thực sự quá khó!"
"Ta không thể ngộ ra được!"
Bất luận về thiên phú hay ngộ tính thì Tề Chiến là người không hề tầm thường, có thể xem là tuyệt đỉnh.
Nhưng cảm ngộ văn chương cấm kỵ không chỉ dựa vào thiên phú là có thể được!
Đấu Chiến Thánh Đế không hề ngạc nhiên một chút, quyển này chính là quyển truyền thừa khó nhất trong Đấu Chiến Đế kinh.
Tề Chiến có thể tu luyện thành công trong thời gian ngắn mới chính là gặp quỷ.
Lão cười nhạt: "Hài tử, đừng nóng vội!"
"Văn chương cấm kỵ chỉ có thể kích hoạt nhờ chiến ý vô song!"
"Mặc dù ngươi có huyết thống Đấu Chiến Thánh Viên nhưng chiến ý vẫn quá yếu!"
Tề Chiến bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng hỏi: "Vậy thì ta phải làm sao?"
Đấu Chiến Thánh Đế cười nói: "Ngươi phải nắm vững càng sớm càng tốt, lấy chiến đấu làm phương hướng, cảm ngộ trong trận chiến và thử thách bản thân bằng chiến ý!"
"Ngươi có thể đánh một trận với tiểu tử kia, dựa vào trận chiến đó để rèn luyện chiến ý."
Nghe nói sẽ đối đầu với Thẩm Thiên, Tề Chiến như rùa rụt cổ nói: "Ta không làm!"
"Ta chắc chắn sẽ bị lão đại đánh!"
"Hơn nữa, lão đại vẫn còn đang tu luyện, không nên quấy rầy hắn!"
Tề Chiến hiểu rõ sức mạnh của Thẩm Thiên khủng bố đến nhường nào!
Cho dù hắn ta có ngộ được Đấu Chiến Đế Kinh cũng chưa chắc có thể đánh lại.
Đánh nhau với Thẩm Thiên, không phải là muốn bản thân bị đánh sao?
Đấu Chiến Thánh Đế tức giận nói: "Tiểu tử ngươi sao lại chết nhát như vậy!"
"Không dám so tài với tiểu tử kia, mà còn muốn chiến thiên thành đạo?"
"Vả lại tiểu tử kia không chừng còn thua kém ngươi nữa."
"Dù sao ngươi đã nắm vững bản mạch tuyệt học rồi, cho dù không có được tinh túy nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ!"
"Dám chắc tiểu tử kia không lĩnh ngộ sâu sắc bằng ngươi."
"Trận chiến này ngươi thắng chắc rồi!"
Đấu Chiến Thánh Đế vô cùng tự tin, lão đã từng trải qua Đấu Chiến Thánh Viên, lão biết sức mạnh của Tề Chiến không hề yếu.
Với tu vi thiên tôn đỉnh, hắn ta có thể bộc phát chiến lực ngũ kiếp chân thánh, có thể nói là kỳ tài ngút trời!
Nhưng tiểu tử này nhát kinh khủng khiếp, nhát đến mức không dám đánh nhau với con người!
Thật là muốn vứt mặt mũi của nhất mạch Đấu Chiến Thánh Viên rồi.
Thẩm Thiên là người của Nhân tộc, nếu hắn muốn cảm ngộ Đấu Chiến Đế Kinh thì chắc chắn khó khăn gấp mấy trăm lần so với Đấu Chiến Thánh Viên.
Vì vậy, nên Đấu Chiến Thánh Đế mới lên tiếng để cho Tề Chiến thách đấu với Thẩm Thiên.
Đấu Chiến Thánh Đế bướng bỉnh kiêu ngạo từ xưa đến nay, sao có thể chịu đựng được việc thua kém con người?
Tề Chiến liên tục lắc đầu: "Lão tổ tông, nếu ngươi để cho ta đánh với lão đại còn không bằng chém ta một kiếm!"
Hắn ta đang nguyền rủa trong lòng.
Còn nói chiến thiên thành đạo cái rắm gì.
Trước đây, Hoang Thạch Đế Quân đã cho ta chiến thiên thành đạo rồi.
Nhém chút nữa mệnh khỉ của ta cũng đi tong!
Chiến thiên cũng không phải là không thể, nhưng chiến "Thiên" này thì...
Không thể nào!
...
Đấu Chiến Thánh Đế thở dài, nhưng sau đó lão đảo mắt một cái.
Lão giễu cợt: "Nếu ngươi không muốn đánh nhau với tiểu tử này thì bản đế cũng không ép buộc nữa!"
"Vừa vặn bản đế đang rảnh, có thể luyện tay với tiểu tử ngươi một chút!"
Đấu Chiến Thánh Đế mở lời lần nữa, lão muốn bồi luyện với Tề Chiến.
Khóe miệng của Tề Chiến hơi giật giật.
Lão tổ tông, ngài đừng có đùa với ta!
Ngài là Đại Đế, là lão gia hỏa đã sống nhiều năm rồi!
Vậy mà đi bồi luyện với một tiểu bối như ta?
Ngài đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?
...
Đấu Chiến Thánh Đế thực sự đang nhàn rỗi buồn chán.
Lão đã đợi ở đây nhiều năm vậy rồi, cảm thấy vô cùng buồn chán.
Đấu Chiến Thánh Đế vốn là người hiếu chiến, nhiều năm không đụng tay nên đã thấy rất ngứa ngáy.
Vất vả lắm có mới người đến.
Làm sao lão có thể bỏ lỡ cơ hội này được?
Nhất định phải bắt người để thư giãn gân cốt!
Giống như nhìn ra suy nghĩ của Tề Chiến, Đấu Chiến Thánh Đế động viên nói: "Yên tâm, bản đế sẽ áp chế tu vi về cảnh giới ngang bằng ngươi, đánh một trận công bằng!"
Vẻ mặt của Tề Chiến đau khổ: "Lão tổ tông, không đánh không được sao?"
Hắn ta không tin vào lời nói nhảm nhí của Đấu Chiến Đại Đế!
Cho dù lão có áp chế đến mức nào đi chăng nữa thì thần thức của Đại Đế vẫn còn tồn tại!
Muốn lão Tề ta đấu như thế nào đây?
Đấu Chiến Thánh Đế lắc đầu dứt khoát: "Không được!"
"Nhất định phải đánh, nếu không thì làm sao mà tu luyện?"
"Ngươi đánh với bản đế hay đánh với tiểu tử này? Tự ngươi lựa chọn đi!"
Đấu Chiến Thánh Đế không cho Tề Chiến cơ hội từ chối!