Chương 900: Thực lực thật sự của Thần Tiêu song kiệt! (3)
Lúc trước Sở Long Hà đã quá kinh khủng, tuyệt đối người thường không thể nào so sánh được!
Và bây giờ, uy thế của lão ta còn kinh khủng hơn trước kia!
“Ta không tin, thua đi cho ta!”
Gương mặt Cửu Dương thánh chủ dữ tợn, đột nhiên thôi động liệt hỏa vô tận quét về phía Sở Long Hà.
“Đánh cho ta!”
Bích Liên Thiên tôn thét dài một tiếng, khí tức ầm ầm bộc phát!
Ba Bích Liên Thiên tôn cùng nhau ra tay, sử dụng pháp vô thượng, đánh về phía Cửu Dương thánh chủ.
Trong chốc lát tia lửa bắn ra, màn lửa tạo ra từ trong liệt diễm vô tận đã bị xé rách ra ba lỗ thủng.
Ba Bích Liên Thiên tôn trong nháy mắt đã lao đến bên cạnh Cửu Dương thánh chủ, đánh cho ông ta một đợt côn kinh khủng!
Thịch!
Thịch!
Thịch!
…
Từng tiếng va chạm của nhục thể vang lên!
Dưới sự vây công của ba Bích Liên Thiên tôn, Cửu Dương thánh chủ căn bản không có đường phản kháng.
Ông ta bị đánh ngã trên mặt đất, chịu đựng trận đòn vô tận!
Chỉ một lát sau, Cửu Dương thánh chủ đã bị đánh cho bầm dập.
Ngay cả Thánh khí chiến giáp trên người ông ta cũng bị đánh nát.
“Đừng đánh nữa, ta nhận thua!”
Cuối cùng, Cửu Dương thánh chủ không chịu được bị đánh, liên tục cầu xin tha thứ.
Nhưng Bích Liên Thiên tôn chẳng quan tâm nhiều đến thế, cứ nhấn ông ta trên mặt đất điên cuồng chà đạp.
Đồng thời, miệng Bích Liên Thiên tôn còn đang lầm bầm!
“Ngươi nói không đánh thì sẽ không đánh à?”
“Lão đạo ta chả để ý thể diện đến thế đâu!”
“Các huynh đệ, cùng đánh chết hắn cho ta!”
“Ha ha, ngươi nói đừng đánh thì lão đạo ta lại càng muốn đánh đấy!”
Cửu Dương thánh chủ nghe thấy lời Bích Liên Thiên tôn liền trợn trắng mắt, trong lòng vô cùng đắng
Bích Liên Thiên tôn sao mà đê tiện đến vậy, lão ta đúng là chẳng có chút đạo đức nào!
Ông ta đã nhận thua rồi mà còn không chịu dừng tay?
Sao cứ muốn đánh ta?
“Sở lão đại, phải như thế nào thì ngươi mới có thể dừng tay?”
Cửu Dương thánh chủ chỉ có thể ôm đầu chống cự, không còn đường để phản công!
Ông ta chỉ có thể hy vọng cơn ác mộng này sẽ kết thúc sớm một chút!
Lão thần của Bích Liên Thiên tôn nói: “Muốn lão đạo dừng tay cũng không phải không được!”
“Lão đạo đánh ngươi lâu như vậy, tay cũng hơi đau rồi!”
“Dù sao thì ngươi cũng nên bày tỏ chút gì đó, chẳng hạn như đưa chút tiền chữa thương đi!”
Bích Liên Thiên tôn không hề khách sáo, bắt đầu soạn lại bài cũ!
“Ngươi... Nằm mơ đi!”
Cửu Dương Thánh Chủ rống to, sắc mặt đỏ ửng, không kìm được phun ra một ngụm máu lớn, cũng không biết là vì bị Bích Liên Thiên tôn đánh cho trọng thương hay là vì tức giận!
Người bị thương là ông ta, còn bắt ông ta bỏ tiền thuốc men sao?
Có còn thiên lý nữa không vậy?
“Ồ?”
“Ngươi không đưa?”
“Lão đạo sẽ cho ngươi sung sướng một trận!”
Ba Bích Liên Thiên tôn tăng cường độ mạnh, đánh cho lôi đài hư không rung lên bần bật, thần uy kinh khủng cuốn lên không ngừng!
Các Thánh chủ xung quanh thấy thế không kìm được run rẩy trong lòng!
Cửu Dương thánh chủ thê thảm quá rồi, trêu phải lão già như vậy!
Đúng là Bích Liên chẳng cần chút thể diện gì!
Ánh mắt của rất nhiều người đều dời sang chỗ khác, không đành lòng nhìn thẳng!
Không cần nghĩ cũng biết trận đòn này tuyệt đối là một trận đòn khắc cốt ghi tâm!
Cửu Dương thánh chủ không nằm trên giường mười ngày nửa tháng chắc chắn không thể nào đứng dậy được!
“Được được được, ta đưa ta đưa!”
Cuối cùng Cửu Dương thánh chủ không thể chịu đựng được nữa, vội vàng không ngừng kêu to.
Nếu cứ tiếp tục nữa thì ông ta mất sạch mặt mũi mất.
Bích Liên Thiên tôn nghe vậy lúc này mới dừng tay.
Trên mặt lão ta lộ vẻ chế giễu nói: “Nói sớm có phải tốt hơn không!”
“Cần gì phải gắng gượng chứ?”
Dáng vẻ của Cửu Dương thánh chủ vô cùng thê thảm, thánh giáp đã vỡ vụn không còn ra hình dáng gì, mặt sưng như đầu heo!
Ông ta lảo đảo bò dậy từ dưới đất, vốn đã phải lặng lẽ chịu đựng rồi, chẳng phải chỉ là một trận đòn thôi sao?
Trước kia cũng đâu phải chưa từng bị đánh trận nào?
Nhưng sau đó, Bích Liên Thiên tôn tiếp tục mở miệng: “Đừng quên ngoài tiền thuốc men của lão đạo thì còn có tiền tổn thất danh dữ, tiền tổn thất tinh thần...”
“Tính toán tất cả thì đưa tầm một trăm tám mươi kiện thánh khí là được rồi!”
Bích Liên Thiên tôn bô bô một trận bắt đầu đòi Cửu Dương thánh chủ phí tổn!
Cửu Dương thánh chủ nghe vậy toàn thân khí huyết cuồn cuộn, lại một lần nữa phun ra một ngụm máu!
Ui da, quá đáng quá đi!
Đã đánh bổn tọa một trận còn đòi thánh khí nữa à?
Đúng là khinh người quá đáng!
Cửu Dương thánh chủ chớp mắt rồi hôn mê bất tỉnh!
Ngất dù sao cũng đỡ hơn so với tỉnh!
Nếu tỉnh cũng chỉ tiếp tục mất mặt rồi còn phải móc hầu bao trả tiền thuốc men...
“Sức chịu đựng của tên này thấp thế, ngất nhanh vậy?”
“Lão đạo còn chưa hạ tử thủ đấy!”
“Đừng tưởng ngất là trốn được, những chi phí mà lão đạo nói không thể bớt chút nào đâu!”
Bích Liên Thiên tôn nhún vai, ném Cửu Dương thánh chủ cho Cửu Dương thánh tử đời thứ nhất.
Mọi người nhìn thấy cảnh này khóe miệng không kìm được run rẩy.
Tên này đúng là không hề thay đổi một chút nào!
Đánh thắng thì mồm mép vẫn không chịu buông tha cho người ta!
Ai dám trêu chọc lão già này, tuyệt đối sẽ gặp xui xẻo!
Trận chiến bên Thần Tiêu Thánh chủ cũng đã kết thúc!
Thân ông đứng giữa trời đất, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể sáng chói, khí tức hiển hách, vô cùng thần võ!
Hai vị đại Thánh quân khác của Cửu Dương thánh địa thì lúc này đã nằm trên mặt đất, bị điện giật cho cháy đen, toàn thân run rẩy không ngừng.
Thần Tiêu Thánh chủ lạnh lùng nói: “Thực lực hai vị đạo hữu quả nhiên phi phàm.”
“Trận chiến ngày hôm nay chưa phân thắng bại, ngày sau có cơ hội mong được so tài luận bàn thêm lần nữa!”
Mọi người: “???”
Ngài đã đánh cho hai vị này sắp tàn phế rồi mà còn chưa phân thắng bại?
Đúng là Thần Tiêu chia năm năm mà!
Đợi sau khi mọi người kịp phản ứng thì không thể kìm được hít sâu một hơi.
Quá kinh khủng!
Ba vị Thánh Quân mà lại dễ dàng bị hai người này đánh ngã như vậy?
Hai người này đúng là thâm hiểm, che giấu quá kín!
Nếu không phải hôm nay có thằng xui xẻo chạm đuôi bọn họ nếu không thì ai mà biết thực lực bọn họ khủng bố như vậy.
Xem ra Thần Tiêu thánh địa nhất định sẽ quật khởi!