Chương 936: Vô thượng đại khí, bàn cờ Hồn Thiên! (4)
Ban đầu, ở Tiên giới, bàn cờ Hồn Thiên đã giết ra được uy danh hiển hách, khiến cho vô số người nghe tin đã sợ mất mật.
Hồn Thiên Tiên Vương lại tình nguyện giao bàn cờ Hồn Thiên cho Thẩm Thiên, có thể thấy được món quà này lớn cỡ nào!
Có thể nói, cả Diệp Kình Thương cũng bị món đầu tư này dọa cho sợ ngây người.
Thẩm Thiên tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Thứ này lợi hại như vậy thật à?”
Diệp Kình Thương nhìn Thẩm Thiên bằng ánh mắt nóng bỏng, kích động.
Ông lấy ra một quân cờ Hồn Thiên, lại lấy ra một món Chân Thánh khí cực phẩm.
Sau đó, Thẩm Thiên thôi động pháp lực ngự động quân cờ Hồn Thiên lao thẳng tới Chân Thánh khí cực phẩm.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn!
Chân Thánh khí cực phẩm lập tức bị nổ thành bột mịn, tiêu tán không còn dấu vết.
Thẩm Thiên giật giật mí mắt, hoảng sợ nói: “Quả nhiên lợi hại!”
Đối đầu với một quân cờ Hồn Thiên, Chân Thánh khí cực phẩm lại không chịu nổi một kích.
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên lập tức thay đổi thái độ, cười cười nói: “Đa tạ Hồn Thiên tiền bối!”
Tuy hắn đã lãng phí một trăm tám mươi năm, bỏ lỡ không ít cơ duyên.
Nhưng thu được Chu Thiên Đạo kinh và bàn cờ Hồn Thiên cũng không tính là thua thiệt.
Dù sao thì, một bản Chu Thiên Đạo kinh cũng đủ bù được mười bộ trăm bộ Đế kinh rồi, mà phẩm giai của bàn cờ Hồn Thiên lại càng cao quý không tả nổi.
Giá trị của nó đủ cao để nghiền ép cái gọi là Đế khí.
Nói tóm lại, chuyến này hắn đi tuyệt đối không lỗ!
…
Thấy Thẩm Thiên lập tức thay đổi thái độ, Hồn Thiên Tiên Vương cười khổ lắc đầu.
Tiểu tử này trở mặt con mẹ nó nhanh như ảo thuật ấy!
Nhưng Hồn Thiên Tiên Vương cũng không để ý.
Ông đã quyết định muốn giao hảo với Thẩm Thiên, đương nhiên ân tình càng lớn càng tốt.
Dù sao tiểu tử này cũng có quan hệ với vị kia.
Nếu bổn Vương cũng có thể sinh ra nhân quả, chẳng phải là…
Ừm, không thể nói, không thể nói.
Sau khi thu hoạch được Hồn Thiên Kỳ bàn, Thẩm Thiên lập tức cảm thấy chuyến này không uổng công.
Nhưng sau đó, hắn nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Hắn bế quan ở nơi này 180 năm và Kiến Mộc giới đã đóng cửa từ lâu.
Thông thiên Kiến Mộc giới chỉ mở ra trong vòng một trăm năm, các tu sĩ bên trong sẽ tự động bị loại trừ khi đến đúng thời gian.
Sau đó, toàn bộ Kiến Mộc giới sẽ chìm vào hư không, đợi đến tám nghìn năm sau mới xuất hiện một lần nữa.
Vì vậy, tình huống có ngưởi ở lại bên trong Kiến Mộc giới là chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng hiện tại, vị trí của Thẩm Thiên nằm bên trong ván cờ Hồn Thiên Kỳ.
Nơi đây thuộc về một không gian khác, nó tồn tại độc lập với bên ngoài Kiến Mộc giới.
Vấn đề ở đây là thông thiên Kiến Mộc giới đã đóng cửa, làm cách nào để hắn có thể ra ngoài được?
Thẩm Thiên dò hỏi: "Tiên Vương tiền bối, làm thế nào để ta rời khỏi đây?"
Hắn cũng không lo lắng mấy, dù sao có tuyệt đại Tiên Vương ở đây, không phải sẽ dễ dàng rời khỏi Kiến Mộc giới sao?
Hồn Thiên Tiên Vương chắc chắn sẽ có cách!
Ở lại đây lâu như vậy, cũng đến lúc phải rời đi rồi.
Không biết có chuyện gì xảy ra ở năm vực sau hơn một trăm năm.
Đại kiếp nạn có ập đến hay không? Cửu đệ cửu muội đáng yêu của ta có khỏe mạnh hay không?
Đại lễ kế nhiệm thánh chủ của Thần Tiêu Thánh Địa, chắc đã kết thúc rồi!
Không biết ai sẽ là vị Thần Tiêu thánh chủ mới nữa!
...
Hồn Thiên Tiên Vương lắc đầu: "Thông thiên Kiến Mộc là đại đạo kỳ vật, được xây dựng nên từ thiên địa đại đạo, vĩnh viễn truyền thừa và hết sức thần bí."
"Cho đến nay, chưa có ai có thể mạnh mẽ mở ra được Kiến Mộc giới."
"Hơn nữa, hàng rào không gian ở đây cực kỳ kiên cố, ngay cả bản vương cũng không thể mở ra được."
Không ai biết được nguồn gốc của thông thiên Kiến Mộc, chỉ biết rằng loài cây này đã tồn tại từ thời hoang cổ.
Hơn nữa, thông thiên Kiến Mộc luôn được xuất thế sau mỗi tám nghìn năm, hiếm khi xảy ra biến động.
Bởi vì thời đại này nổ ra tranh đoạt lớn, linh khí thiên địa nồng nặc hơn ngày xưa rất nhiều, cho nên thông thiên Kiến Mộc giới mới xuất thế sớm một nghìn năm.
Nhưng cho dù linh khí có nồng nặc đến đâu thì Kiến Mộc cũng không thể mở ra một lần nữa trong khoảng thời gian ngắn.
Thẩm Thiên hơi chậm lại, hai mắt sửng sốt: "Cái gì? Vậy chẳng phải là ta không thể ra ngoài sao?"
Không thể!
Không thể được!
Không được đâu!
Chưa tính đến việc bỏ qua vô số cơ duyên và khí vận, còn muốn ta đợi thêm tám nghìn năm nữa mới có thể ra ngoài?
Ngay cả Tiên Vương cũng không mở ra được, vậy ai có thể mở nó ra?
Tám nghìn năm, là tám nghìn năm lận đó!
Đến lúc đó thì bản thánh tử đã già nua, cũng không biết năm vực sẽ biến thành hình dạng gì.
Còn làm gì được nữa!
Bản thánh tử bế quan bế quan, còn mọi người thì đóng cửa nó?
Vẻ mặt của Thẩm Thiên ngơ ngẩn, trong đầu cảm thấy ong ong.
Cho dù hắn có tu luyện ở đây tám nghìn năm thì cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần đột phá thánh giai, tuổi thọ của hắn sẽ lên đến vạn năm, không đến nổi chết già.
Nhưng nó không có ý nghĩa gì.
Đến lúc đó thì hắn đã già nua vô dụng, thế giới đổi thay, cũng không biết bao nhiêu lão hữu rau hẹ năm xưa còn tồn tại.
Trong lúc nhất thời, trong lòng của Thẩm Thiên không khỏi phẫn nộ.
Nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Thiên, Hồn Thiên Tiên Vương nói: "Tiểu hữu đừng vội, tuy bản Vương không có cách khiến thông thiên Kiến Mộc mở cửa lần nữa.”
“Nhưng bản Vương có thể thử cách hy sinh sức lực thần niệm, có thể tạo thành một khe hở cho tiểu hữu rời khỏi."
Hồn Thiên Tiên Vương thở dài nặng nề, giống như vừa đưa ra một quyết định.
Cơ thể Thẩm Thiên khẽ run lên, trong mắt tỏ vẻ biết ơn, nói: "Tiền bối, chuyện này làm sao được?"
Đối với các tu sĩ mà nói, thần niệm giống như một linh hồn khác.
Mặc dù có nghiền nát thần niệm thì cũng không đến nỗi chết nhưng cơ thể sẽ bị thương nặng.
Hiện tại, vì để đưa được hắn ra ngoài mà Hồn Thiên Tiên Vương không tiếc từ bỏ thần niệm.
Sự cống hiến không màng lợi ích này khiến người ta khâm phục.
Diệp Kình Thường ở bên cạnh mang vẻ mặt kỳ lạ.