Chương 938: Tà Linh giáng thế, đại kiếp nạn của năm vực! (2)
Ngay sau đó, mọi người đã phát hiện ra nguyên nhân.
Thì ra đằng sau đội quân Tà Linh giáo còn có sự hỗ trợ của Tà Linh ngoại vực.
Đó là Tà Linh đáng sợ từ xa xôi, sức mạnh vô cùng cường đại và còn có sát khí dữ tợn.
Hầu hết các thế lực đều không chống lại được sự tàn sát bất chấp của đội quân Tà Linh, bị giết chết hàng loạt.
Cuối cùng, Đại Hoang Tiêu Triêu biết được tình hình.
Vô số cường giả đứng đầu ra tay, cố gắng tiêu diệt đội quân Tà Linh.
Nhưng cuối cùng lại bị vô số Tà Linh đánh hạ, vẫn không thể tiêu diệt nó.
Thế lực của Tà Linh ngày càng lớn mạnh, phạm vi của Tà Linh ngày càng to lớn, thậm chí có thể không phân cao thấp với Đại Hoang Tiên Triêu.
Sức mạnh của hai bên ngang bằng, bất phân thắng bại.
Ngay cả Đại Hoang Tiên Triêu cũng không thể mạnh mẽ trấp áp Tà Linh tộc, hai bên đánh nhau, hơn thua lẫn nhau một trăm năm.
Các thế lực khác trong năm vực hoàn toàn không có cách chống lại Tà Linh giáo, chỉ có thể co đầu rụt cổ, nhờ sự giúp đỡ của Tiên Triêu mới có thể chống đỡ nổi.
Tình hình hôm nay rất tồi tệ đối với các tu sĩ trong năm vực.
Sự đe dọa của Tà Linh ngoại vực quá lớn, sức mạnh và bản lĩnh đều vượt xa các tu sĩ bản địa..
Có thể nói đây là một đại kiếp nạn diệt vong.
May mắn thay, các cường giả Tà Linh tộc ngoại vực không thể tùy tiện đặt chân đến thế gian, nếu không thì toàn bộ năm vực đã trở thành tử vực từ lâu.
Cho dù là vậy, Tà Linh giáo vẫn hoành hành hung hăng như trước.
Bọn họ ta tay với các tu sĩ năm vực, trấn áp họ đến cấm địa của Tà Linh giáo.
Tiêu diệt vô số thế lực, khiến tan cửa nát nhà, gia đình ly tán, chúng sinh lầm than!
...
Đám người Vương Thần Hư biết được đây là cấm địa của Tà Linh giáo, nơi giam giữ một nhóm thiên tôn và thánh giả nên đặc biệt đến giải cứu họ.
Nghe lời nói của Nhạc Vân Đức, Bạch Đế không thèm quan tâm: "Vậy thì sao?"
"Có bản đế ở đây, sợ gì?"
"Nhãi con Tà Linh xấu xa bẩn thỉu kia, bản đế tiêu diệt chúng bằng một tay."
Bạch Đế tỏ vẻ khinh thường, trên người tản ra khí tức cường đại, giống như sóng to gió lớn, rung chuyển trời đất.
Vương Thần Hư bĩu môi: "Được rồi, đừng có khoác loác!"
"Vương mỗ còn không biết sao, mỗi lần xảy ra chuyện thì lão ô quy nhà ngươi chạy trốn nhanh nhất!"
Ba người bọn họ là bạn nối khố, chuyên môn phụ trách việc giải cứu các tu sĩ năm vực bị bắt trong cấm địa Tà Linh giáo.
Đặc biệt là ba người có tính cách giống nhau, nên bọn họ nhanh chóng hòa hợp.
Trước đó ở Thần Tiêu Thánh Địa, Vương Thần Hư đã đi lăn lộn cùng hai người này, vô cùng quen thuộc với trò lừa bịp của họ.
Bạch Đế nghe xong, lập tức nhảy dựng: "Tiểu tử ngươi, đừng tưởng rằng làm Thái Hư thánh chủ thì có thể khinh thường bản đế!"
"Lúc bản đế oai phong trong năm vực thì sư tôn của ngươi còn chưa ra đời!"
"Nói xằng nói bậy, có tin bản đế cắn chết ngươi hay không!"
Bạch Đế há miệng rùa, bộ dáng giống như sẽ cắn Vương Thần Hư bất cứ lúc nào.
"Ta sợ ngươi sao? Có tin bản thánh chủ chém ngươi tổn thọ không?"
Vương Thần Hư cũng hét lên, nghiêm túc không hề sợ hãi!
...
Trong một trăm năm, Vương Thần Hư đã kế vị Thái Hư thánh chủ.
Thế gian đại tranh, linh khí phun trào, pháp tắc rõ ràng hơn bao giờ hết, cho nên tốc độ trưởng thành của thế hệ trẻ tuổi cũng nhanh hơn gấp nhiều lần.
Tu vi của nhiều thiên kiêu trẻ tuổi đột nhiên tăng vọt và không ít người độ kiếp thành thánh trong một trăm năm.
Vương Thần Hư vốn là thiên kiêu có thiên phú, còn sử dụng Bổ Thiên Đan hỗn độn, lúc này tu vi đã đạt đến ngũ kiếp chân thánh.
Chiến lực của hắn ta vượt xa chân thánh bình thường, có thể dễ dàng áp chế thánh quân.
Vì vậy, khi Thái Hư thánh chủ thoái vị để nhường cho người tài giỏi, ông đã giao cho Vương Thần Hư lãnh đạo Thái Hư Thánh Địa, còn mình thì lui về phía sau làm thái thượng trưởng lão.
Không chỉ Vương Thần Hư mà Bạch Đế và Nhạc Vân Đức cũng vậy, tu vi của bọn họ đều đạt đến ngũ kiếp chân thánh, sức chiến đấu rất mạnh.
Bởi vì lần này bọn họ đến cấm địa của Tà Linh giáo, họ lo lắng sẽ bị cường giả Tà Linh lôi đi.
Đó là lý do mà bên Đại Hoang Tiên Triêu đặc biệt cho ba người có năng lực ẩn náu mạnh mẽ ra tay, để cứu người đi.
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muôn, bọn họ sẽ trợ giúp từ bên ngoài.
...
"Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa!"
"Lỡ như thằng nhãi Tà Linh gây phiền phức thì sao!"
Nhạc Vân Đức đứng ra làm người hòa giải, hắn ta cũng thấy đau đầu.
Hành động cùng với hai người này, hắn ta luôn cảm giác hoảng loạn.
Nhưng hắn ta cũng không quan tâm lắm. Tuy nơi đây quỷ dị nhưng đối với ba người có năng lực bảo mệnh cực mạnh mà nói, nó không có sự đe dọa lớn.
Dù sao nếu đánh không lại thì chạy thôi!
Ba người ẩn nấp trong hư không, lặng lẽ tiến vào sơn cốc.
...
Chẳng bao lâu, họ đã đến bên trong sơn cốc.
Nơi đây tối tăm không thấy mặt trời, tà khí cuồn cuộn vô tận, khí tức khiến người ta ớn lạnh.
Vết máu loang lổ khắp nơi, tứ chi bị gãy nằm rải rác, cảnh tượng kinh hoàng.
Từng xác chết một nằm la liệt.
Trên ngực của bọn họ bị khoét thành một cái hố lớn, hai mắt như sắp rơi ra ngoài, rõ ràng họ đã trải qua thống khổ kinh khủng trước khi chết.
Ngoài ra còn có một vài Tà giáo đồ Nguyên Ảnh cảnh, đang nấu từng trái tim đỏ tươi còn đập trong nồi lớn, tu luyện một loại tà pháp nào đó.
Những trái tim vừa lấy ra vẫn còn đang đập và rỉ máu đỏ tươi.
Những người rơi vào trong tay của Tà Linh giáo, cơ bản sẽ không có kết cục tốt.
Tà Linh giáo đồ đánh mất hết nhân tính, bị tà khí ăn mòn, ác tính của chúng đã đến cực đại, chúng trở thành những quái vật chỉ biết tàn sát bừa bãi.
Đám người Vương Thần Hư vẻ mặt lạnh lùng, lời nói lạnh lẽo: "Lũ bại hoại chết tiệt này! Bổn tọa thật sự muốn đập chết bọn chúng!"