Chương 955: Chúng ta không xưng với vị trí Thánh Chủ! (2)
Trong tháp Chiến Thần, bọn họ có thể đối chiến với hình chiếu của thiên kiêu Tiên giới.
Lãnh hội phong thái của cường giả không cùng thời, cảm ngộ bí pháp truyền thừa của Tiên giới.
Chỉ có điều, tháp Chiến Thần thu phí quá cao, rất nhiều người đã tiêu sạch túi.
Những người này đều có giao hảo với Thẩm Thiên, tháp Chiến Thần đặc biệt ưu đãi giảm giá cho bọn họ, nên phí tổn cũng bớt được nhiều.
Bởi vậy, bọn họ có thể thỏa thích tranh phong với hình chiếu thiên kiêu Tiên giới trong tháp Chiến Thần.
Một trăm tám mươi năm đủ để cho đám người này hoàn toàn trưởng thành, chiến lực cũng cực kỳ cường đại, vượt xa lớp cùng thế hệ.
Tỷ như Phật tử Khổ Đa của Lôi m Thánh địa.
Y cũng từng khiêu chiến thiên kiêu Tiên giới, sau khi đốn ngộ Bồ Đề kinh thì đã lập địa thành Phật.
Mặc dù Khổ Đa không dùng Bổ Thiên Đan, nhưng thực lực cũng không kém Thần Tiêu tứ kiệt bao nhiêu.
Tu vi của y đã đạt tới Thánh giả cấp ba đỉnh phong, chỉ còn cách Chân Thánh một bước.
Chiến lực của Khổ Đa, phối hợp với Bồ Đề kinh.
Cho dù đối mặt là Chân thánh ngũ kiếp bình thường y cũng dám đánh một trận.
Còn cả Bắc Đấu Thánh tử Thần Trung Thiên nữa. Vốn y xếp hạng thứ tư trong bảng Kim Đan Đông Hoang, cũng coi như thiên kiêu đỉnh cao!
Bởi vì lúc trước Thần Trung Thiên đối nghịc với Thẩm Thiên, đạo trí Nguyên Anh nứt vỡ, bản nguyên bị thương, mà tu vi rớt cả ngàn trượng.
Suýt chút nữa thì y đã bị phế đi, bị rất nhiều nhân tài mới nổi vượt qua.
Cuối cùng, Thần Trung Thiên lựa chọn đi theo Tề Thiếu Huyền, giao hảo với Thẩm Thiên.
Y cũng được hưởng thụ phúc lợi của tháp Chiến Thần, nhờ vậy tu vi đột phá lên tới Thánh giả sơ kiếp.
Bởi vậy, tất cả mọi người đều cảm kích THẩm Thiên hết lòng.
…
Thẩm Thiên mỉm cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, khí chất của chư vị cũng thay đổi rất nhiều.”
Hơn một trăm năm, với người bình thường thì dài dằng dặc như cả đời người!
Nhưng với Thánh giả có tuổi thọ cao tới vạn năm, thì hơn một trăm năm chỉ là một bước chân.
Thời gian thay đổi, tuế nguyệt trôi qua.
Thiên kiêu trẻ tuổi trước kia đều đã trưởng thành, trở nên thành thục ổn trọng.
Khác rất xa chính họ của trăm năm trước.
Phương Thường bĩu môi nói: “Bọn gia hỏa này, cả đám đều trở thành Thánh chủ Thánh địa của mình cả rồi, nào có giống như trước kia nữa!”
Truyền thống của các Thánh địa lớn đều là cứ cách mỗi trăm năm đổi một Thánh tử, ngàn năm đổi một Thánh chủ.
Đại bộ phận thiên kiêu ở đây đều là Thánh tử đời thứ mười của các Thánh địa lớn.
Bọn họ làm Thánh tử một trăm năm, vừa vặn đến lúc tuyển chọn THánh chủ.
Bởi vì thiên phú và tu vi của thiên kiêu thế hệ này đều vượt xa đời trước.
Nên rất nhiều người được trổ hết tài năng mà có thể đảm nhiệm vị tri Thánh chủ.
Tỷ như Vương Thần Hư, Tề Thiếu Huyền, Phật tử Khổ Đa, Thần Trung Thiên, đều đã tiếp nhận vị trí Thánh chủ của Thánh địa mình.
Thân là THánh chủ, đương nhiên những người này không thể giống như trước kia được nữa.
Thẩm Thiên hơi kinh ngạc hỏi: “Vậy Thánh chủ nhiệm kỳ này của Thần Tiêu Thánh địa là ai?”
Theo lý mà nói, Thẩm Thiên thân là Thần Tiêu Thánh tử một nhiệm kỳ, cũng có thể tham dự tuyển chọn Thần Tiêu THánh chủ.
Nhưng hắn lại bế quan suốt một trăm tám mươi năm ở thế cờ Hồn Thiên, đã bỏ lỡ cơ hội này.
Thẩm Thiên khá tò mò, rốt cuộc trong số các vị sư huynh của mình ai đảm nhiệm vị trí Thánh chủ đây?
Phương Thường lắc đầu nói: “Thế hệ này không có ai đảm nhiệm vị trí Thần Tiêu Thánh chủ hết. Vẫn do sư tôn chưởng khống toàn cục!”
“Vì sao?”
Thẩm Thiên rất tò mò, vì sao truyền thống kéo dài vô số năm lại dừng lại?
“Bởi vì chúng ta đang chờ sư đệ trở về!”
“Sư đệ tài tình vô song, thiên tư vô thượng, lại làm ra cống hiến to lớn cho Thần Tiêu THánh địa!”
“Chúng ta đều nhất trí cho rằng chỉ có sư đệ mới có tư cách đảm nhiệm vị trí Thánh chủ!”
Nhạc Vân Đức bước lên thành khẩn nói vậy.
Tuy nói thế, nhưng trong lòng y đang thầm bĩu môi ghen tỵ đấy.
Có ai không muốn làm Thánh chủ chứ? Quả thực là điều kiện không cho phép thôi.
Theo lý mà nói, tu vi và chiến lực của Nhạc Vân Đức là mạnh nhất trong số các đời Thánh tử Thần Tiêu.
Đương nhiên, là các đời Thánh tử ngoại trừ Thẩm Thiên ra.
Mà y lại là Thánh tử đời thứ nhất, lẽ ra nên đảm nhiệm vị trí Thần Tiêu Thánh chủ.
Nhưng thanh danh của Nhạc Vân Đức thực sự quá thối mà, trước kia đã đi hãm hại lừa gạt khắp nơi, trở thành kẻ thù của toàn dân, khiến cho nhân thần đều phẫn nộ.
Dù Thần Tiêu Thánh chủ có muốn chỉ định để y làm Thánh chủ, các trưởng lão và đệ tử khác cũng sẽ không đồng ý.
Nếu gia hỏa này làm Thánh chủ, vậy mặt mũi Thần Tiêu Thánh địa biết để vào đâu?
Thần Tiêu Thánh chủ cũng là người hiểu lí lẽ, đừng nói là chỉ định cho Nhạc Vân Đức làm Thánh chủ, ngay cả nhắc cũng không thèm nhắc lấy một tiếng.
Vị trí Thần Tiêu Thánh chủ không có nửa xu quan hệ với y!
Mà gần như tất cả trưởng lão, đệ tử của Thần Tiêu Thánh địa đểu chỉ nhận một vị Thánh chủ mới.
Đó chính là Thẩm Thiên đã mất tích một trăm tám mươi năm.
Thậm chí, ngay cả Thánh tử các đời cũng tỏ thái độ, chúng ta không xứng với vị trí Thánh chủ.
Bởi vì những người khác không ai có tư cách sánh ngang với những gì Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên đã cống hiến cho tông môn
Chỉ riêng Đế kinh vô thượng Thẩm Thiên đã đem về mấy bộ.
Đừng nói tới còn một tháp Chiến Thần…. và rất nhiều cống hiến khác.
Tất cả đệ tử Thần Tiêu đều đã từng hưởng thụ phúc lợi mà Thẩm Thiên mang về, trong lòng tràn đầy sùng bái kính trọng hắn.
Bọn họ tình nguyện chờ Thẩm Thiên quay về đảm nhiệm vị trí Thánh chủ, dẫn bọn họ lên tới đỉnh phong.
Cho nên, chuyện chuyển giao Thánh chủ của Thần Tiêu Thánh địa cứ thế kéo dài, cho tới giờ vẫn chưa có Thánh chủ mới.
Thẩm Thiên nghe vậy, hơi sững sờ.
Không ngờ tất cả mọi người đều đang chờ hắn trở về, ngay cả đại sự thay đổi Thánh chủ cũng trì hoãn.
Thánh địa này… thật sự quá… quá ấm lòng!
…